Sau khi Lục Hướng Bắc tỉnh lại, tốc độ hổi phục sức khỏe ngày càng nhanh, đúng như bác sĩ nói, mấy ngày sau là xuất viện rồi.
Lại một năm trôi qua.
Lại sắp đến giao thừa rồi.
Trong tòa nhà nhỏ gạch đỏ ngập tràn không khí phấn khởi.
Tết năm nay hoàn toàn khác với năm ngoái!
Năm ngoái cô còn là khách của nhà họ Lục, không lúc đó là họ Trác mới đúng, đến Bắc Kinh ăn tết. Lúc đó trong lòng cô tràn đầy ngưỡng mộ với gia đình này nên mới cầu nguyện trước phật tổ muốn trở thành một thành viên trong gia đình này.
Bây giờ, trôi qua một năm, nguyện vọng này đã trở thành hiện thực rồi.
Hôm nay cô ở nhà họ Lục không còn là khách nữa mà là chủ nhân rồi, khách của nhà họ Lục ở đây ăn tết chính là ba mẹ Lương cùng mẹ nhỏ từ xa đến.
Vì muốn náo nhiệt nên cuối cùng cả nhà họ Trác cũng không cần mời mà đến cùng ăn tết luôn, hơn nữa còn là ông Trác dẫn đầu nữa.
Cả nhà họ Lục đang vây quanh bàn gói xủi cảo thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên: "Tiểu Lục, Tiểu Lục, mau ra đây!"
Đồng Nhất Niệm ban đầu còn tưởng là gọi Lục Hướng Bắc cơ, nhưng cô lại thấy ông Lục vội vã đi ra đón, thì ra hai chữ Tiểu Lục này lại là gọi ông à? Có thể gọi ông là Tiểu Lục, lại còn để ông phải đích thân ra đón thì chắc chắn là người có lai lịch không hề nhỏ.
Cô không nhịn được nhìn về phía cửa thì thấy ông Lục cùng một ông lão có thân hình cao lớn, tóc hoa râm đi vào, đi theo sau ông ấy là ba mẹ Trác Thần Viễn cô đã từng gặp năm ngoái, còn có Trác Thần An đang đi cuối cùng, tay xách theo quà.
"Ba mẹ, ông nội, mọi người đến rồi à, sao không nói sớm! Trác Thần Viễn và Loan Loan thấy vậy lập tức đến bên bàn trà bận rộn.
Nhìn dáng vẻ này thì ông nội Trác trước khi nghỉ hưu chắc cũng là quan lớn rồi, đến cả ông Lục cũng không dám chậm trễ cơ mà.
Ông nội Trác lớn tiếng trả lời:" Chúng ta còn không tới được sao? Đồng chí Tiểu Lục này năm nào cũng bắt mất người nhà chúng ta qua đây ăn tết nên chỗ này thì náo nhiệt còn chúng ta thì năm nào cũng ảm đạm! Năm nay chúng ta dứt khoát không mời mà đến đấy. Tiểu Lục, cậu chiêu đãi hay không đây? "
Ông Lục nghe vậy cười ha ha:" Đó là vì đứa bé Trác Thần Viễn hiếu thuận thôi, ngài chịu đến chỗ cháu chính là vinh hạnh của cháu ấy chứ! Có mời cũng chưa chắc được đâu, cháu đâu dám không chiêu đãi chứ? Niệm Niệm, mau lấy rượu quê chúng ta đến đây, ông lão này có biệt danh ngàn li không say đấy, hôm nay cháu sẽ cho chú đổ rạp luôn! Thử sức mạnh của rượu quê cháu đi! "
" Được ạ! "Đồng Nhất Niệm nghe vậy vội đi tìm rượu, trong lòng đoán rằng quan hệ của ông Lục và ông nội Trác thực ra khá hòa hợp, ông nội Trác cũng là người rất dễ hòa hợp! Ông Lục gọi ông ấy là ông lão mà ông nội Trác không hề giận. Hi hi, vậy nhưng ai cũng có thể nhìn ta ông Lục rất kính trọng ông ấy.
Nhưng người nhà họ Trác ồn ào như vậy nên mọi người chỉ lo chào hỏi họ mà quên mất hai bảo bối nhỏ rồi.
Đợi Đồng Nhất Niệm lấy rượu quay lại thì bất ngờ nhìn thấy hai bảo bối nhỏ bò trên bàn, mì và bột mì đã bị giẫm đến không còn hình dạng gì nữa, còn bát nhân thịt thì còn thảm đến không lỡ nhìn nữa.
Còn Trác Tiểu Mập hình như bị hành động của hai em trai làm cho sợ đến ngây người, việc duy nhất nhớ được nên làm là nắm chặt dao trong tay không cho các em chạm vào.
" Đô Đô, Đồng Đồng! "Đồng Nhất Niệm không nhịn được nữa! Hai tên nhóc này, bây giờ cậy ai cũng chiều chúng nên trở nên vô pháp vô thiên rồi, vậy mà lại dám làm loạn luôn trên bàn rồi!
Hai thằng nhóc nghe thấy gọi tên mình đồng thời quay đầu lại, hai mặt nhỏ đã không còn giống bình thường nữa mà toàn là bột.. trên mũ cũng có nữa.
Trước mặt chúng còn có rất nhiều nhân thịt và bột nhào, lẽ nào đây chính là xủi cảo mà chúng gói ra sao.
Đáng giận hơn nữa là hai nhóc con này còn để kiệt tác của chúng cùng với xủi cáo người lớn đã gói trước đó. Lúc này còn chỉ vào xủi cảo kiểu Đô và Đồng không ra hình dáng gì kia cười toe toét đòi công lao với mẹ nữa chứ.
Ông Lục cưng chiều cháu nên vô cùng đắc ý:" Ồ, Đô Đô và Đồng Đồng nhà chúng ta cũng biết gọi xủi cảo rồi nè! Giỏi lắm, giỏi lắm! "
" Giỏi cái gì chứ! Là làm loạn thì có! Ba cứ chiều chúng quá! Lục Hướng Bắc, anh còn không qua đây! "Đồng Nhất Niệm vội gọi chồng đến cưỡng chế bế hai thằng nhóc này rời khỏi bàn ăn, đi thay quần áo.
Lục Hướng Bắc thấy Trác Tiểu Mập vẫn đứng nguyên tại chỗ liền không nhịn được cười:" Tiểu Mập hôm nay bị ngốc rồi à? Sao thấy em trai làm loạn mà không gọi mọi người vậy? "
Tiểu Mập lắc đầu:" Không được, cháu không thể bán đứng anh em được! Nhưng.. "Thằng bé nghĩ một chút rồi giận dữ nói:" Thế giới thật bất công, nếu như cháu nghịch như vậy thì chắc mông đã nở hoa từ lâu rồi! "
Ông Lục cũng cười:" Đó là vì cháu có một người mẹ dã man đấy! Nhưng hôm nay Tiểu Mập cũng đáng được biểu dương, biết giấu dao đi để các em không bị thương! "
" Nghịch ngợm như vậy mà ông vẫn lấy công hơn tội nữa! "Đàm Uyển nhìn đống bừa bộn không thể thu dọn trên bàn than thở:" Xủi cảo mà cháu ông gói, ông tự đi mà ăn! "
" Được, được! "Ông Lục vui