Đồng Nhất Niệm bị Lục Hướng Bắc ép lôi ra ngoài ăn tối, cô đã không còn muốn gặp người khác nữa rồi! Không, nói chính xác là không muốn gặp Lục Hướng Bắc nữa!
Nhưng may là Lục Hướng Bắc sau đó không hề cười cô nữa mà nghiêm túc đưa cô đi dạo những điểm đặc sắc ở thị trấn cổ này.
Giống như những thị trấn cô khác, bên đường có nhiều gian hàng nhỏ bán trang phục trang sức dân tộc, cô rất hứng thú thử một bộ cho Lục Hướng Bắc nhìn, từ ánh mắt tán thưởng của anh có thể thấy là hiệu quả khá tốt, vì thế cô lại đội thêm một vòng hoa lên đầu rồi không chịu lấy xuống nữa.
Lục Hướng Bắc cười trả tiền, dù thế nào anh cũng bất ngờ khi cô mặc máy dài phong cách dân tộc đi ra nhưng trong đầu anh lại toàn là dáng vẻ cô quấn khăn tắm tối qua mà thôi.
Anh thừa nhận.. được rồi, mượn lời cô nói thì bản thân chính là lưu manh.
"Lục Hướng Bắc, anh cũng mua một bộ đi? Anh xem có mẫu nam này!" Cô chỉ vào một mẫu quần soóc nam nói.
Mặt anh tối lại, lập tức bước nhanh muốn rời khỏi, muốn anh mặc loại quần áo đó thì thà giết anh đi còn hơn!
"Này, anh đừng đi, đừng xấu hổ mà!" Đồng Nhất Niệm hi hi ha ha đuổi theo, đội vòng hoa lên đầu anh, những xấu hổ và quẫn bách mang từ nhà đi cũng dần giảm bớt.
Thị trấn nhỏ này nằm giữa vòng vây của những ngọn núi, có hai dòng sông chảy quanh, non nước đều có, vô cùng đẹp.
Phong tình nhất chính là đi thuyền trên sông, có thuyền trang trí như thuyền hoa vậy nhưng thật ra là nhà hàng rất có phong cách riêng, Lục Hướng Bắc liền kéo cô chạy thẳng về phía thuyền hoa đó.
"Anh đã từng đến đây bao giờ chưa? Hình như anh rất quen thuộc với nơi này!" Cô chạy theo phía sau, trong lòng khó tránh có chút oán trách, Lục Hướng Bắc không thể đi chậm một chút được sao?
"Chưa từng." Anh bước nhanh, không định chậm lại chút nào.
"Vậy sao anh lại quen thuộc như vậy?" Cô tiếp tục chạy theo để đuổi kịp bước chân của anh, nếu không thì cô sẽ không nghe được câu trả lời của anh.
Anh lại chỉ nhếch mày, thói quen của anh là dù đến bất cứ nơi nào nhất định phải nắm rõ các phương diện của nơi đó, không giống cô, chuyện gì cũng nổi hứng nhất thời.
Không có được câu trả lời của anh, lại phải chạy rất mệt nên cô dứt khoát không đi nữa mà đứng nguyên tại chỗ, chu môi ra.
Anh đi trước một đoạn xa mới phát hiện ra khác thường, quay đầu lại nhìn thì hục hặc nhỏ kia hình như lại tức giận rồi.
Lần này là vì sao đây?
Anh vội vàng quay lại dắt tay cô: "Làm sao thế?"
Cô thò một chân ra cùng xếp với anh: "Anh xem đi, anh xem đi, người anh một mét tám mấy chân dài như vậy còn em có một mét sáu mấy thì chân dài được bao nhiêu chứ? Anh đi một bước em phải bước hai bước đấy!"
Anh cười.
Thì ra là trách anh đi nhanh quá.
Xem ra là kết hôn và không kết hôn vẫn khác nhau, một mình thì thích gì làm đấy, muốn thế nào thì thế đó nhưng khi kết hôn rồi thì phải chăm sóc đến tâm trạng của người còn lại nữa, anh về sau phải chú ý mới được.
"Đi thôi, chân ngắn!" Vì thế anh dắt tay cô không buông, lần này định theo bước chân ngắn của cô, nghĩ lại thấy buồn cười, thật ra chân cô trong đám con gái cũng không phải là ngắn.
Cái gì cơ? Chân ngắn sao? Đúng là tổn thương lòng tự tôn mà! Tuy Kiệt Tây cũng từng gọi cô là chân ngắn nhưng cái đó hoàn toàn khác, Kiệt Tây là bạn thân mà!
Chân cô thật sự rất ngắn sao? Cô không chịu được mà cúi đầu nhìn, sau đó lại cảm thấy bức bối, tại sao cô lại để ý đánh giá của anh về cô vậy chứ?
Cơ thể cô cứ thế bị Lục Hướng Bắc kéo đi, cả đường đều cúi nhìn chân mình.
Họ bước lên thuyền hoa chọn một chỗ gần cửa sổ, lúc này người không đông lắm, trên thuyền hoa thắp đèn dầu kiều cổ, trời dần tối, có một mùi vị như cây phong bên sông, ánh lửa trên thuyền cá.
Đồng Nhất Niệm thích không khí như thế này nhất, thầm tán thưởng Lục Hướng Bắc chọn chỗ này rất được, tốt hơn những nhà hàng khách sạn kia nhiều.
Mấy món ăn đặc sản địa phương, một bình rượu gạo địa phương chính là bữa tối mà Lục Hướng Bắc đã sắp xếp.
Anh cười nhìn cô: "Nơi như thế này phải ăn những thứ này mới hợp cảnh, nếu như em muốn ăn ngon hơn thì gọi thêm."
"Không cần đâu! Như này là được rồi, rất tốt rồi!" Cô mím môi, đèn lồng đỏ dọc bờ sông đã được thắp sáng, cô dường như đã bước vào trong thế giới của một bức tranh, bỗng nhiên cô lại nghĩ đến một câu: Một ngọn nến, một con thuyền, một bình rượu, một đời, một kiếp, một con người.
Cô không biết yêu đương mãnh kiệt gắn bó keo sơn là một cuộc sống như thế nào chỉ là cô bỗng nhiên cảm thấy nếu như cuộc sống cứ tiếp tục như thế này cũng rất vui vẻ, cứ sống mãi như thế này cùng với anh cũng làm cô rất mãn nguyện rồi.
Không biết từ lúc nào, tầm nhìn của cô từ đèn lồng lớn lại thu về người đàn ông trước mặt này.
Ngũ quan tinh xảo, đường nét đẹp đẽ của anh dưới ánh sáng của đèn lồng khắp nơi, càng nhìn lại càng thấy đẹp đẽ lóng lánh như ngọc.
"Uống một chút nhé?" Anh đặt trước mặt cô một chén sứ thanh hoa nhỏ, chuẩn bị rót rượu cho cô.
"Đừng.. em không biết uống rượu." Thật ra cô uống rất được, chỉ là ít người biết được mà thôi, cô ở trước mặt người khác luôn là hình tượng con gái ngoan.
Anh nhìn cô cũng không ép, tự mình rót cho mình một chén, nhấp một ngụm nhỏ, mắt hơi híp lại, nhìn ra nơi xa.
Cô nhìn thấy