Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 415


trước sau

Thật ra, dọc đường đều có cửa hàng bán giày, anh cũng nhìn thấy nhưng lại vờ như không thấy, anh sẵn lòng, vô cùng sẵn lòng cõng cô như này cứ đi mãi, có thể đi đến già cũng được!

Cô cũng nhìn thấy nhưng mơ màng trên lưng anh không biết tại sao mà cũng vờ như không thấy, chỉ cảm thấy lưng anh rất rộng, rất thoải mái, vừa đi cô vừa lắc lắc hai chân, có một tình cảm không nói rõ được bắt đầu sinh sôi từ tận đáy lòng.

Trạng thái như thế này cứ duy trì đến khi đến khách sạn, vào phòng rồi cô vẫn mơ màng, trên mặt không ngờ còn ửng hồng.

Anh thả cô xuống, xoa đâu cô: "Nhìn suốt cả đường đi rồi mà vẫn không thấy đủ sao?"

"Hả?" Cô bừng tỉnh: "Em.. em đi tắm đây!" Nói xong lại chui vào nhà tắm.

Anh lại càng thấy buồn cười, thật không hiểu nổi tại sao cô vợ nhỏ của anh mỗi lần xấu hổi đều trốn vào nhà tắm nữa?

Nhưng cô vừa vào lại lập tức chạy ra, má vẫn đỏ ửng, ném cho anh một câu giải thích: "Em quên lấy quần áo ngủ!"

Sau đó liền thấy cô lấy quần áo ngủ rồi nhanh như điện xẹt chui vào nhà tắm, một loạt động tác này rất hừng hực, giống như là có người muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Lẽ nào là sợ anh ăn cô sao?

Nhưng dựa vào cuộc điện thoại sáng nay của cô và Di Đóa để phán đoán thì cô chắc là hi vọng anh ăn cô.. nhớ đến nội dung cuộc gọi mà anh không nhịn được thấy vui, chỉ là không biết lần tắm này cô định tắm đến lúc nào đây?

Khi đặt phòng cũng không hề đặt phòng trăng mật mà chỉ là phòng đôi, vì thế trong phòng có hai chiếc giường.

Anh dựa vào gối trên một chiếc giường nghe tiếng nước chảy róc rách bên trong, sự khô nóng kia không chịu khống chế lại bắt đầu sinh sôi.

Đối với việc bản thân có phản ứng quá mức mãnh liệt và thường xuyên anh lại hơi chau mày, không biết làm thế nào để kiềm chế đành kéo chăn đắp lên người, nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện rơi vào trầm tư, mong rằng thông qua suy nghĩ vấn đề để phân tán khiêu khích của tiếng nước Đồng Nhất Niệm đang tắm kia đối với bản thân anh.

Anh vẫn luôn lạnh lùng và chín chắn, chuyện gì cũng đều hành động rất cẩn thận, chỉ trừ có chuyện kết hôn với Đồng Nhất Niệm là kết quả của xúc động nhất thời. Về mặt tình cảm, anh yêu cô, đây là sự thực. Còn về lí tính thì như thế này mới có thể thật sự thâm nhập vào nội bộ Đồng thị, đây cũng là sự thực. Bây giờ thực sự bắt buộc cần phải đối mặt là đối diện với chuyện vợ chồng thật sự giữa anh và cô.

Vấn đề này không chỉ có Đồng Nhất Niệm là chưa từng nghĩ đến mà đã đồng ý lời cầu hôn của anh mà đến anh cũng nhất thời chưa nghĩ đến. Thời gian trước khi kết hôn, suy nghĩ có nên cầu hôn cô vẫn luôn quanh quẩn trong đầu anh, dáng vẻ buồn bã đáng thương ngày đó của cô thật sự đã làm tâm can anh đều rất xót xa, mọi tình cảm và lí trí đều bộc phát vào thời khắc đó nên đã thật sự mở lời cầu hôn, càng không ngờ tới là cô lại đồng ý.

Vậy thì bây giờ phải làm sao đây?

Nghĩ đi nghĩ lại cũng không có kết quả, sự khô nóng trong người thì ngày càng mạnh.

Anh nhìn nhà tắm, tiếng nước đã dừng, anh muốn chờ cô đi ra rồi mình vào dội nước.

Cửa nhà tắm vừa mở, cô mặc đồ ngủ đi ra, đi một bước lại nhìn anh, gương mặt vốn đã ửng hồng lúc này bị nước nóng xông nên lại càng xinh đẹp, đôi mắt đó đầy vẻ xấu hổ dường như có thể nhỏ ra nước.

Nhưng lần này cô mặc đồ ngủ mà tự mình mang theo, là áo phông hoạt hình và quần, không hề lộ gì ra cả.

Anh không biết tại sao bỗng nhiên lại nhớ đến đoạn nói chuyện của cô và Di Đóa sáng nay, Di Đóa chẳng phải đã dạy cô mặc đồ hở hang để hấp dẫn anh sao?

Anh không nhịn được lại cười lớn.

Còn cô vốn trái tim đang đập thình thịch, kết hôn là mỗi tối hai người phải đối mặt với màn đêm dài dằng dặc, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì đây? Trong lòng cô không có chút chắc chắn nào, anh càng cười thì cô lại càng hoang mang, cô tức giận lườm anh: "Anh cười cái gì?"

Ánh mắt như giận như không, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ thẹn thùng, đôi môi hồng hơi chu ra làm cô dù có ăn mặc bảo thủ hơn nữa thì cũng vẫn làm máu trong người anh muốn sôi sục, thần hồn điên đảo.

Vì thế lí trí dần dần rơi vào thế hạ phong, thứ ở dưới bụng giống như có lửa đang cháy làm anh nói ra một câu không nên nói: "Anh đang nghĩ.. Di Đóa muốn em làm sao để mê hoặc anh vậy?"

"Hả?" Cô lại vừa xấu hổ vừa giận dữ. Sao anh lại nhắc đến chuyện này nữa vậy, cô khó khăn lắm mới quên được thì anh lại nhắc đến. Anh định xem trò cười của cô sao?

"Lục Hướng Bắc, em chọc chết anh!"

Lúc này cô đã hoàn toàn bị giận dữ làm điên lu mờ óc nên đã ném chuyện hai người làm thế nào để đối mặt nhau đến tận chín tầng mây, lúc này cô chỉ muốn đánh cho anh một trận thật ác thôi! Ép anh phải quên hết đi chuyện sáng nay mới được!

Thêm vào việc hôm nay cô mặc đồ rất an toàn nên có chút không biết sợ, chỉ hai ba bước đã nhảy lên giường muốn đấm anh.

Sự khiêu khích này cũng gợi lên tâm tư muốn trêu đùa với cô của anh, anh liền đùa giỡn cùng cô trên giường.

Tất nhiên là không thật sự muốn đánh lại cô,

anh là người đã từng trải qua huấn luyện, chỉ một đấm tùy ý thôi dù có nhẹ tay đi nữa thì cơ thể mềm mại như bông của cô cũng không thể chịu nổi đâu.

Vì thế anh chỉ tránh, chỉ bắt lấy tay cô, lúc cao hứng còn cù cô.

Trong sự đùa nghịch này, Đồng Nhất Niệm hoàn toàn bỏ đi sự phòng bị của mình, coi đây thuần túy là chơi đùa, giống như chơi đuổi bắt với bọn Kiệt Tây vậy.

Nhưng anh không phải là Kiệt Tây, họ cũng không phải đang ở sân trường hay là ngõ nhỏ dưới cây đa mà là đang ở trên giường.

Cô sợ nhất là buồn, sau mấy trận cù cô liền ngã xuống giường vừa cười vừa kêu, không ngừng lăn lộn tránh khỏi tay của anh.

Cô lại không biết sau vài lần lăn lộn thì cái tay cù cô đầu tiên là ở eo sau đó là nách, không cẩn thận lại trèo lên đến ngực cô.

Cô vừa tắm xong không có mặc áo lót.

Qua lớp áo phông mỏng, đầu ngón tay của anh rõ ràng đã chạm đến đường viền của cô, rất mềm mại, đàn hổi.

Còn cô tất nhiên cũng cảm nhận được, đây cũng là lần đầu tiên có người chạm vào ngực cô, rõ ràng cách một lớp quần áo, sao tay anh lại giống như một que hàn vậy chứ? Nóng đến mức làm da cô tê dại!

Cô biết mặt mình nhất định đã đỏ lừ rồi, may mắn nhất là mình đang nằm nghiêng quay lưng lại với anh nên anh không nhìn thấy sắc mặt cô.

Khoảnh khắc này, hai người đều ngây người, cả thế giới dường như trở nên yên tĩnh.

Cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cả trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Còn có tay anh lại vẫn không động đậy mà ở nguyên chỗ đó! Anh định làm gì vậy?

"Anh bỏ tay ra đi!" Cô nhẹ nhàng xấu hổ trách móc anh.

"Em.. đè lên tay anh rồi.." Anh vẫn không động đậy.

Cô bừng tỉnh, đúng thế cô đang nằm nghiêng, tay của anh đang ở dưới người cô trong tư thế nửa ôm lấy cô, nắm lấy ngực cô.

Như vậy hình như là do lỗi của cô rồi sao? Cô chỉ mong có một cái lỗ để chui xuống! Nhưng vào thời khắc quyết định đầu óc cô lại hiếm khi trở nên thanh tỉnh, không đúng, sức cô được bao nhiêu chứ? Nếu như anh muốn rút ra thì cũng là chuyện quá dễ dàng mà?

Cô tức giận ngồi dậy mắng anh: "Rõ ràng là anh không muốn rút tay ra thì có!"

Anh ngây người, có lẽ, hình như, đúng vậy nhỉ.

Thật ra vừa rồi anh cũng trở nên hồ đồ, máu toàn thân dường như vụt lên đỉnh đầu vào khoảnh khắc chạm vào nơi mềm mại của cô, không biết nên làm thế nào, muốn thu tay về nhưng cô lại đè lên tay anh.

Thì ra đúng thật là anh có thể rút ra được.

Được rồi, khoảnh khắc đó đầu óc anh đúng là chập mạch rồi.

Cảm giác duy nhất chính là, hình dáng của cô rất tốt.

Tất nhiên anh không dám nói ra câu này, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

"Hừ, Lục Hướng Bắc, anh đúng là lưu manh thối!" Cô không thể đối mặt với sự gượng gạo lúc này nên chụp cho anh một cái danh lưu manh, vậy thì bản thân cô mới có mặt mũi để xuống giường.

Bây giờ cô chỉ muốn cách xa tên lưu manh này, càng xa càng tốt. Vì thế cô chỉ muốn nhanh chóng xuống giường, nào ngờ ga giường vì bọn họ đùa nghịch nên đã loạn hết lên thành một đống, cô càng vội lại càng dễ mắc sai lầm, chân cô lại bị ga giường ngáng lại sắp ngã xuống.

Anh là người từng được huấn luyện nên thân thủ rất nhanh nhẹn, lúc này còn không ra tay thì chờ đến lúc nào đây?

Vì thế anh vội giữ lấy eo cô tránh cho cô bị ngã xuống, như vậy thì cô liền ngã thẳng vào lòng anh, theo quán tính thì còn đẩy anh ngã ra sau nằm trên giường, còn cô nếu không đoán sai chắc sẽ ngã lên người anh, nơi đầy đặn mềm mại kia sẽ đè lên ngực anh.

Quan trọng hơn nữa là khi ngã cô lại bất ngờ giơ hai cánh tay lên, áo ngủ theo đó co lên, còn anh lại giữ được cái eo trần của cô, lúc này tay anh đang ở bên trong áo ngủ của cô.

Đáng buồn nhất chính là môi cô, tại sao không lệch chút nào mà lại đè đúng lên môi anh chứ?

Anh chỉ cảm thấy có một sự mềm mại ngọt ngào thơm ngát giống như kẹo hoa quả dính lên môi anh, mùi hương và sự ngọt ngào đó giống như một ngọn lửa muốn nhóm lên mọi ngọn lửa ngầm đang chờ vụt cháy trong người anh hơn nữa còn nhanh chóng lan rộng.

Trong đầu anh dường như có thứ gì đó vang ầm một tiếng làm trạng thái hơi mê mệt của anh trở nên đờ đẫn, mơ màng, không tìm được phương hướng, ý thức duy nhất còn lại là sự ngọt ngào trên môi, cơ thể càng khát khao khó chịu, giống như ở trên sa mạc lâu ngày vô cùng mong gặp được giếng nước ngọt vậy. Vì thế mà điên cuồng.

Đồng Nhất Niệm cũng trở nên ngây ngất, lúc đầu còn biết là bản thân đã hôn lên môi anh, nhưng sau đó chỉ cảm thấy hơi thở nóng như lửa của anh, hơn nữa còn mang theo mùi rượu, anh hôm nay lại uống rượu rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện