Thật ra, dọc đường đều có cửa hàng bán giày, anh cũng nhìn thấy nhưng lại vờ như không thấy, anh sẵn lòng, vô cùng sẵn lòng cõng cô như này cứ đi mãi, có thể đi đến già cũng được!
Cô cũng nhìn thấy nhưng mơ màng trên lưng anh không biết tại sao mà cũng vờ như không thấy, chỉ cảm thấy lưng anh rất rộng, rất thoải mái, vừa đi cô vừa lắc lắc hai chân, có một tình cảm không nói rõ được bắt đầu sinh sôi từ tận đáy lòng.
Trạng thái như thế này cứ duy trì đến khi đến khách sạn, vào phòng rồi cô vẫn mơ màng, trên mặt không ngờ còn ửng hồng.
Anh thả cô xuống, xoa đâu cô: "Nhìn suốt cả đường đi rồi mà vẫn không thấy đủ sao?"
"Hả?" Cô bừng tỉnh: "Em.. em đi tắm đây!" Nói xong lại chui vào nhà tắm.
Anh lại càng thấy buồn cười, thật không hiểu nổi tại sao cô vợ nhỏ của anh mỗi lần xấu hổi đều trốn vào nhà tắm nữa?
Nhưng cô vừa vào lại lập tức chạy ra, má vẫn đỏ ửng, ném cho anh một câu giải thích: "Em quên lấy quần áo ngủ!"
Sau đó liền thấy cô lấy quần áo ngủ rồi nhanh như điện xẹt chui vào nhà tắm, một loạt động tác này rất hừng hực, giống như là có người muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Lẽ nào là sợ anh ăn cô sao?
Nhưng dựa vào cuộc điện thoại sáng nay của cô và Di Đóa để phán đoán thì cô chắc là hi vọng anh ăn cô.. nhớ đến nội dung cuộc gọi mà anh không nhịn được thấy vui, chỉ là không biết lần tắm này cô định tắm đến lúc nào đây?
Khi đặt phòng cũng không hề đặt phòng trăng mật mà chỉ là phòng đôi, vì thế trong phòng có hai chiếc giường.
Anh dựa vào gối trên một chiếc giường nghe tiếng nước chảy róc rách bên trong, sự khô nóng kia không chịu khống chế lại bắt đầu sinh sôi.
Đối với việc bản thân có phản ứng quá mức mãnh liệt và thường xuyên anh lại hơi chau mày, không biết làm thế nào để kiềm chế đành kéo chăn đắp lên người, nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện rơi vào trầm tư, mong rằng thông qua suy nghĩ vấn đề để phân tán khiêu khích của tiếng nước Đồng Nhất Niệm đang tắm kia đối với bản thân anh.
Anh vẫn luôn lạnh lùng và chín chắn, chuyện gì cũng đều hành động rất cẩn thận, chỉ trừ có chuyện kết hôn với Đồng Nhất Niệm là kết quả của xúc động nhất thời. Về mặt tình cảm, anh yêu cô, đây là sự thực. Còn về lí tính thì như thế này mới có thể thật sự thâm nhập vào nội bộ Đồng thị, đây cũng là sự thực. Bây giờ thực sự bắt buộc cần phải đối mặt là đối diện với chuyện vợ chồng thật sự giữa anh và cô.
Vấn đề này không chỉ có Đồng Nhất Niệm là chưa từng nghĩ đến mà đã đồng ý lời cầu hôn của anh mà đến anh cũng nhất thời chưa nghĩ đến. Thời gian trước khi kết hôn, suy nghĩ có nên cầu hôn cô vẫn luôn quanh quẩn trong đầu anh, dáng vẻ buồn bã đáng thương ngày đó của cô thật sự đã làm tâm can anh đều rất xót xa, mọi tình cảm và lí trí đều bộc phát vào thời khắc đó nên đã thật sự mở lời cầu hôn, càng không ngờ tới là cô lại đồng ý.
Vậy thì bây giờ phải làm sao đây?
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không có kết quả, sự khô nóng trong người thì ngày càng mạnh.
Anh nhìn nhà tắm, tiếng nước đã dừng, anh muốn chờ cô đi ra rồi mình vào dội nước.
Cửa nhà tắm vừa mở, cô mặc đồ ngủ đi ra, đi một bước lại nhìn anh, gương mặt vốn đã ửng hồng lúc này bị nước nóng xông nên lại càng xinh đẹp, đôi mắt đó đầy vẻ xấu hổ dường như có thể nhỏ ra nước.
Nhưng lần này cô mặc đồ ngủ mà tự mình mang theo, là áo phông hoạt hình và quần, không hề lộ gì ra cả.
Anh không biết tại sao bỗng nhiên lại nhớ đến đoạn nói chuyện của cô và Di Đóa sáng nay, Di Đóa chẳng phải đã dạy cô mặc đồ hở hang để hấp dẫn anh sao?
Anh không nhịn được lại cười lớn.
Còn cô vốn trái tim đang đập thình thịch, kết hôn là mỗi tối hai người phải đối mặt với màn đêm dài dằng dặc, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì đây? Trong lòng cô không có chút chắc chắn nào, anh càng cười thì cô lại càng hoang mang, cô tức giận lườm anh: "Anh cười cái gì?"
Ánh mắt như giận như không, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ thẹn thùng, đôi môi hồng hơi chu ra làm cô dù có ăn mặc bảo thủ hơn nữa thì cũng vẫn làm máu trong người anh muốn sôi sục, thần hồn điên đảo.
Vì thế lí trí dần dần rơi vào thế hạ phong, thứ ở dưới bụng giống như có lửa đang cháy làm anh nói ra một câu không nên nói: "Anh đang nghĩ.. Di Đóa muốn em làm sao để mê hoặc anh vậy?"
"Hả?" Cô lại vừa xấu hổ vừa giận dữ. Sao anh lại nhắc đến chuyện này nữa vậy, cô khó khăn lắm mới quên được thì anh lại nhắc đến. Anh định xem trò cười của cô sao?
"Lục Hướng Bắc, em chọc chết anh!"
Lúc này cô đã hoàn toàn bị giận dữ làm điên lu mờ óc nên đã ném chuyện hai người làm thế nào để đối mặt nhau đến tận chín tầng mây, lúc này cô chỉ muốn đánh cho anh một trận thật ác thôi! Ép anh phải quên hết đi chuyện sáng nay mới được!
Thêm vào việc hôm nay cô mặc đồ rất an toàn nên có chút không biết sợ, chỉ hai ba bước đã nhảy lên giường muốn đấm anh.
Sự khiêu khích này cũng gợi lên tâm tư muốn trêu đùa với cô của anh, anh liền đùa giỡn cùng cô trên giường.
Tất nhiên là không thật sự muốn đánh lại cô,