Đôi tay mềm mại và ấm áp của cô cho anh sự dịu dàng và bảo vệ mà anh khát vọng từ lâu, anh không nhịn được mà rên lên, mong cô đừng buông tay anh ra, nhưng cách nắm của cô không chỉ không thể giải khát mà ngược lại còn trêu ghẹo anh đến không thể nhẫn nhịn được, anh thật sự nghi ngờ bản thân mà còn tiếp tục bị như thế này thì sẽ nổ tung mất.
Không còn cách nào khác anh cũng nắm lấy tay cô, dẫn dắt cô trượt dần xuống dưới.
Ban đầu cô hơi ngây người, không hiểu có chuyện gì nhưng đột nhiên đã hiểu ra, cô xấu hổ, dùng sức rút tay về, vừa xấu hổ vừa giận mắng lớn: "Lưu manh thối, đồ lưu manh thối nhà anh! Muốn em.. cho anh sao?" Mấy từ giữa cô không thể nói ra miệng được, nhưng hai má thì đỏ bừng.
Anh ôm cô thật chặt, không cho cô thoát ra, toàn thân nóng như lửa, không kiềm chế được cọ cọ vào người cô, hai người gần giống như là phát sốt, đầu mơ mơ màng màng, có chút không tự khống chế được bản thân, môi anh dán sát vào tai cô, nói nhỏ: "Niệm Niệm.. Niệm Niệm.. anh không được nữa rồi.. anh thật sự.. sắp chết rồi.. Niệm Niệm.."
Cô không hiểu vì sao.
Đối với chuyện này cô chỉ có những kiến thức từ tiểu thuyết, vì thế, đầu óc cô còn chưa nhanh nhạy đến liên hệ "sắp chết" của anh và dục vọng với nhau, cô chỉ cảm thấy toàn thân nóng đến dọa người, đôi môi của anh dán vào tai cô cũng nóng bỏng, khí nóng đó như muốn làm cô tan chảy vậy.
Phản ứng đầu tiên của cô là anh ốm rồi.
Hơn nữa cô còn cảm thấy cách nghĩ này của mình rất có lí, không phải sao? Người anh nóng như vậy nhất định là phát sốt rồi.
Dù thế nào thì anh cũng là chồng cô, cũng nên quan tâm anh, vì thế vào lúc quan trọng thì xấu hổ chỉ là thứ yếu, cô không mặc gì định đứng dậy nhưng anh thà chết không buông, vẫn ôm lấy cô, cọ vào người cô, hôn loạn lên mặt cô.
"Anh đừng nháo nữa!" Cô chau mày, đẩy anh: "Anh ốm không nhẹ đâu, mau dậy đi, chúng ta đi bệnh viện."
Anh sắp khóc rồi, lúc này mà cô còn muốn đi bệnh viện sao?
Anh kéo tay đang đẩy mình xuống, nhào người giữ chặt cô, nụ hôn bắt đầu chuyển xuống cổ cô, giống như cầu xin: "Ngoan.. em chính là bác sĩ của anh.. mau chữa giúp anh đi.. anh sắp ốm chết rồi."
Đầu óc trì độn của cô vẫn còn chưa hiểu ra, tưởng anh chỉ là tham muốn dịu dàng nên cô sắp nổi giận nhưng lại bị nụ hôn nóng bỏng của anh quyến rũ đến cả trái tim đều mềm mại ra, cô cảm thấy dáng vẻ anh dán vào người cô có chút bướng bỉnh, bất ngờ sinh ra một tình cảm luyến tiếc anh, loại tình cảm này còn vượt qua cả sự xấu hổ, cô chỉ mong anh đừng nháo nữa, ngoan ngoãn đi bệnh viên, vì thế ngữ khí của cô mềm mại dỗ dành anh: "Lục Hướng Bắc, anh đừng chơi đùa nữa có được không hả? Muốn chơi đùa thì cũng phải chờ chúng ta đi bệnh viện về đã."
Còn chưa nói xong thì cô đã tự dừng lại, cô đang nói gì vậy chứ? Vậy mà cô lại chủ động hứa sẽ cùng anh chơi trò này sao.
Anh nghe vậy liền như được cổ vũ, buông tay cô ra, ôm cô vào lòng không cho cô nói nhiều nữa, sau một câu nói mang đầy sự bướng bỉnh và bá đạo "Chúng ta chơi bây giờ đi" thì liền hôn lấy môi cô.
Đúng là tự tạo nghiệt không thể sống mà!
Cô thật muốn tự cắn lưỡi mình!
Không, không cắn được, bây giờ mà cắn thì chắc chắn phải cắn đứt lưỡi anh.
Lúc trước khi đọc tiểu thuyết, đối với việc miêu tả hôn lưỡi trong tiểu thuyết bản thân cô thường cảm thấy ghê tởm, một người sao có thể thè lưỡi ra vào mồm người khác được chứ? Lại còn hút lấy nữa, quá mất vệ sinh rồi! Nhưng từ khi hôn Lục Hướng Bắc vào buổi tối hôm kết hôn thì cái kết luận kì quái này của cô cũng bị phủ nhận rồi, mùi vị kẹo bông rượu thì ra rất thích, rất thích.
Nhưng cô không ngờ là lại vào lúc vừa tỉnh dậy còn chưa vệ sinh các nhân đã hôn rồi, còn chưa đánh răng đâu.. ghê quá đi.
Nhưng ghê thật sao?
Hình như không mà.. mùi vị của anh vẫn rất tươi mát như cũ.
Cô thầm thấy may mắn vì bản thân không chỉ tìm được một ông chồng đẹp trai hơn nữa còn không có hôi mồm,
Cô không muốn mỗi sáng tỉnh dậy phải bịt mũi hít thở đâu.. ừm.. Cái này chẳng phải có nghĩa là chức năng dạ dày đường ruột rất tốt sao?
Tư duy của cô phát tán đến vô hạn.
Nếu như ông chồng thân yêu của cô biết vào lúc anh đang vất vả cày cuốc, còn vợ nhỏ của anh lại có thể nghĩ đến những thứ không liên quan này không biết có phát điên không nữa?
Còn cô nghĩ đến chức năng dạ dày đường ruột xong lập tức lại nghĩ đến bệnh của anh, nhân lúc anh cho cô khoảng hô hấp thì trừng to mắt nói với anh: "Bệnh của anh.."
Anh chau mày, mút môi cô: "Bệnh của anh là vì em đấy, em là bác sĩ của anh, thuốc của anh có biết không?"
Lúc này cô mới hiểu được ý anh, đồng thời thu lại những suy nghĩ lan man, cô nhận ra anh và cô đang làm gì, mặt lại lần nữa đáng yêu đỏ bừng.
Không biết rằng câu nói này của anh bao hàm hai ý nghĩa, cô chính là nguyên nhân bệnh của anh, không chỉ là khát vọng sinh lí mà bao gồm cả cuộc đời anh. Cuộc đời phức tạp của anh vì sự gia nhập của cô lại càng trở nên mơ hồ, anh không biết con đường sau này sẽ có những sóng gió biến hóa gì, nếu như trong tương lai cô buông tay anh, vậy thì coi như anh gieo gió gặt bão, cả đời đau ốm.
Nhưng lúc này anh cũng không rảnh để suy nghĩ vấn đề này, chỉ muốn thiêu đốt, muốn tan chảy, muốn hòa nhập thành một với cô.
Loại chuyện này nếu như đã có