Đồng Nhất Niệm yên lặng đứng đó nhìn Lục Hướng Bắc lái xe Maybach mới từ nhà xe ra, biển số xe là ngày sinh của anh, là quà sinh nhật ba cô tặng anh.
Ba cô đúng là rất tốt với anh, cô còn không biết sinh nhật anh là lúc nào, cũng chưa từng hỏi anh.
Về sau cô tặng anh quà sinh nhật là gì đây?
Mặt cô lại ửng đỏ.
Vốn từ nhà cũ đi ra cô rất muốn bảo anh lái xe đến cửa hàng, muốn anh chọn một thứ làm quà sinh nhật cho anh nhưng anh lại nói không cần, anh chỉ cần cô thôi.
Được rồi, cuối cùng cô đành tặng bản thân cho anh vậy.
Tên lưu manh này sau khi ăn no rồi còn nói đây là món quà tốt nhất mà anh nhận được, hừ..
Thực ra cô dần nghĩ thông suốt một chuyện, anh lớn hơn cô mấy tuổi, dù có quá khứ thì cũng là chuyện bình thường, tuy trong lòng có chút khó chịu nhưng mỗi khi bản thân nghĩ đến đây cô lại ra lệnh cho mình dừng lại, quá khứ của anh thì có liên quan gì đến cô chứ? Cô cũng đâu có yêu anh.
Cô đang nghĩ thì xe đã đến trước mặt, anh kéo cửa kính xe xuống gọi cô: "Em còn không lên xe đi, đang ngây người gì đó?"
Cô tỉnh lại từ trong suy nghĩ, mặt lại càng đỏ hơn, vừa rồi cô lại giữa ban ngày ban mặt nghĩ đến "món quà" cô đã tặng anh.
Cô vội lên xe, không dám nhìn vào đôi mắt đang thăm dò của anh, nhưng anh lại không sợ chết cứ truy hỏi bằng được: "Em đỏ mặt cái gì vậy?"
"À.. đâu có đâu, em nóng.. cởi áo khoác ra.." Anh mắt của cô trở nên bối rối, xấu hổ, vì để thể hiện tính chân thực trong lời nói của mình cô thật sự cởi áo khoác ra, vứt ra ghế sau, vậy mà lại lướt nhìn thấy hộp trà bích loa xuân để ở ghế sau: "Ấy, bích loa xuân sao? Anh mua à?"
"Ồ.. ờ." Anh trả lời qua loa, cứ để cô tưởng anh mua đi.
Cô vươn người lấy một hộp qua nhìn, đọc chữ trên hộp đó hỏi: "Cao cấp Minh Tiền, Minh Tiền có nghĩa là gì? Vũ Tiền và Minh Tiền cái nào tốt hơn?"
Cô biết lá trà có phân cấp bậc, cô từng đọc trong tiểu thuyết lá trà có phân thành Minh Tiền và Vũ Tiền, nhưng cô cũng chưa từng tìm hiểu, lúc này thấy vậy liền không nhịn được mà hỏi.
"Minh Tiền là chỉ lá trà được hái trước tiết Thanh Minh, Vũ Tiền là trà được hái sau tiết Thanh Minh, trước tiết Cốc Vũ, cả hai đều là trà ngon, nhưng chất lượng của Minh Tiền tốt hơn, cũng ít hơn, vì thế là cực phẩm trong lá trà." Anh giải thích cho cô.
"Chẳng trách trong tiểu thuyết những nam chính cổ đại đều uống trà Minh Tiền, thì ra anh cũng giống vậy!" Cô chun mũi, anh chàng này đúng là kĩ tính, cái gì cũng muốn cao cấp nhất, chỉ là một nhân viên nhỏ thôi mà cũng có khả năng tinh tế, kĩ tính vậy sao?
Nhưng từ cuộc sống hàng ngày là có thể nhìn ra, cuộc sống của anh rất biết thưởng thức.. chỉ có điều anh thích cái gì, không thích cái gì đều chưa từng thể hiện ra, dù cô cho anh ăn gì anh cũng ăn, xem ra anh ghét cà phê ở văn phòng thế nên không nhịn được đã tự mình đi mua trà rồi.
Cô bất giác ghi nhớ lại, từ giờ sẽ lưu ý đến bích loa xuân cao cấp.
Bời vì cha của Hạ Tử Du đột nhiên qua đời nên Bách Lạc đóng cửa mấy ngày, hôm nay là đêm đầu tiên mở lại sau kì nghỉ.
Lục Hướng Bắc đến tìm Oanh Oanh, còn sớm nên không nhiều khách, vừa vào cửa liền nhìn thấy một đám vũ nữ đang ngồi đó nói chuyện, mỗi người đều đang khoe khoang quà mà những khách hàng tặng mình, hàng hiệu này hàng hiệu kia.
Có người liền nhìn Oanh Oanh: "Ồ, sao cô không có gì cả vậy?"
Oanh Oanh chỉ cười không nói gì.
"Thật không biết cô có trị được phó tổng Lục không nữa? Chưa thấy ai keo kiệt như anh ta!" Tiếng chê cười vang lên.
"Cô hiểu cái gì chứ? Người ta là tình cảm thật sự đấy!" Lại có người lau nhẫn kim cương lớn của mình cười nói.
"Tình cảm thật sao, thời buổi này tình cảm thật sự thì đáng bao nhiêu tiền? Oanh Oanh, xem ra cô cần phải cố gắng hơn nữa rồi! Đàn ông có bao nhiêu tình cảm với cô thì phải xem họ cho cô kim cương lớn bao nhiêu rồi!"
"Đúng thế, chưa thấy ai tán gái mà còn keo kiệt vậy đấy!"
Bỗng nhiên có người nhìn thấy Lục Hướng Bắc đang từ từ đi đến, liền kéo quần áo nhau, nhất thời liền giải tán.
Anh cùng Oanh Oanh đến một nhà hàng kín đáo, đã đặt phòng từ trước, Thành Chân ở bên ngoài đón họ, nói nhỏ mấy tiếng trước mặt anh: "Đã xem qua một lượt, ở đây an toàn."
"Ừ." Anh gật đầu, cùng với Oanh Oanh đi vào.
Ba người ngồi xuống, sắc mặt đều có chút khác thường.
Cuối cùng, Lục Hướng Bắc liền mở lời: "Ông Hạ chết rồi, Hắc Cửu cũng bị bắt rồi, Như Kiều, em đúng là có công lớn đấy, giờ không cần làm nữa rồi! Em hãy rời khỏi Bách Lạc đi!"
"Còn anh thì sao?" Như Kiều nhìn anh.
"Anh sao?" Anh hỏi lại.
"Đúng, anh định bao giờ thì rời khỏi Đồng thị?"
Ánh mắt anh nhìn ra xa, trong mắt có một ánh sáng dịu dàng không thể che giấu: "Anh sẽ không rời đi!"
"Vậy thì em cũng sẽ không rời khỏi Bách Lạc!" Sắc mặt cô vô cùng kiên định.
"Tại sao? Thù em muốn báo chẳng phải đã báo được rồi mà? Chắc phải tám mười năm Hắc Cửu cũng không ra khỏi đó được đâu!"
Cô lắc đầu: "Không, em ở Bách Lạc lâu như vậy lẽ nào còn không biết sao? Một mình Hắc Cửu sao có thể gây ra được sóng gió lớn vậy chứ? Hiện tại Hắc Cửu đã gánh mọi tội lỗi thì tại sao ông Hạ lại chết một cách kì lạ đến chúng ta không tìm được chút dấu vết gì chứ? Phía sau chắc chắn còn có người! Đánh vào người phía sau thật sự này mới là việc mà Nhuận Nam thực sự muốn làm, có đúng không?"
Anh từ từ ngẩng đầu, kinh ngạc vì cô ấy biết nhiều như vậy.
Anh cười: "Anh và cô cả Đồng thị vốn không quen biết vậy mà trong thời gian ngắn đã lấy cô ta là vì sao? Thật sự là vì tiền của Đồng thị giống như bên ngoài đồn đại sao? Nhưng theo em biết thì tiền nhà anh không hề kém nhà họ Đồng, em không phải là con ngốc, anh nói chuyện báo thù đã có anh vậy thì anh đã biết quan hệ giữa nhà họ Đồng và nhà họ Hạ, anh cũng là đến để báo thù có đúng không? Tình cảm giữa anh và Nhuận Nam sâu sắc như vậy anh sao có thể mở mắt nhìn anh ấy chết không rõ ràng được chứ? Trong mắt anh trước giờ tình yêu vĩnh viễn không bằng được tình thân, năm xưa đã vậy còn bây giờ vì muốn báo thù cho Nhuận Nam mà đến cả hôn nhân và tình yêu của mình cũng lấy ra. Còn em với tư cách là hôn thê của Nhuận Nam lại càng phải tiếp tục kiên trì, lôi hết tất cả những kẻ có liên quan đến cái chết của Nhuận Nam ra mới thôi!"
Anh nhìn cô ấy, phát hiện đúng là không thể xem thường phụ nữ, Như Kiều còn thông minh hơn anh tưởng, nhưng cô ấy vẫn nói sai hai việc. Thứ nhất, anh không hoàn toàn là vì báo thù. Thứ hai, liên quan đến hôn nhân và tình yêu của anh, anh không hề đùa giỡn với tình yêu của mình, ngược lại anh đã tìm được tình yêu của mình, nhưng đây là chuyện của anh, không cần phải nói với cô ấy. Nhưng anh vẫn không muốn cô ấy tiếp tục ở lại Bách Lạc: "Như Kiều, bản thân em đã làm được rất nhiều rồi, còn lại.."
"Không!" Cô quyết đoán ngắt lời anh: "Đây là chuyện của riêng em, cùng lắm thì anh làm chuyện của anh, em làm chuyện của em, chúng ta việc ai người đấy làm, ai dùng cách người đấy, anh biết rồi đấy, anh không ngăn cản được em đâu!"
Ánh mắt của anh và cô ấy giao nhau trong không trung một cách giằng co, cuối cùng anh nói với Thành Chân: "Lên đồ ăn đi, ăn cơm đã!"
Như Kiều mỉm cười, biết bản thân thắng rồi.
Bữa ăn này không biết có nên chúc mừng chiến thắng nhỏ trước mắt này không nữa? Cái chết của ông Hạ không phải là mong muốn của họ, cái chết của ông ta có nghĩa là đầu mối khó lắm mới có được lại bị cắt đứt rồi.
Họ không uống rượu chỉ ăn được chút cơm thì tiếng di động của Lục Hướng Bắc vang lên.
Anh cầm di động lên xem thì là cuộc gọi của Đồng Nhất Niệm, khóe môi tự nhiên lộ ra nụ cười.
Chiều hôm nay cô đi mua sắm cùng Giai Mi, phải xin anh mãi mới được nghỉ phép nửa ngày, muốn anh giúp cô giấu không cho ba cô biết. Thực ra cô muốn xin nghỉ sao anh có thể không cho chứ? Chỉ là anh thích dáng vẻ chu môi của cô mà thôi nên mới cố ý cau mặt chọc cô. Vậy bây giờ cô chơi xong rồi sao? Tìm anh có việc gì vậy?
"A lô, Niệm Niệm!" Anh cười gọi tên cô, trong mắt rất tự nhiên lộ ra vẻ dịu dàng.
"Lục Hướng Bắc." Cô gọi cả họ tên anh trong điện thoại, dường như đang chịu uất ức gì đó, tuy anh ở đầu này cũng có thể nhìn ra dáng vẻ chau mày, chu môi của cô.
Tình yêu thương mềm mại nhất trong lòng được chạm đến, ngữ khí của anh lại càng dịu dàng hơn: "Làm sao vậy? Mua sắm không vui sao?"
"Không phải.. anh đang làm gì vậy? Anh có rảnh không?"
"Có chứ, muốn anh đến đón em không?" Anh đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
"Dạ.. em không lái xe.. anh đến đón em tiện thể đưa Giai Mi về đi." Giọng nói của cô nghe có vẻ tâm trạng đang không được tốt lắm.
"Được, anh đến ngay đây, em đang ở đâu?"
Đồng Nhất Niệm nói một địa chỉ xong anh liền ngắt máy, lấy ví tiền ra, đưa tiền cho Thành Chân thanh toán, không cẩn thận còn lấy ra một chiếc hộp rất đẹp, chiếc hộp rơi xuống đất bật mở ra, làm rơi ra một chiếc vòng đeo tay, anh vội vàng nhặt lên, đưa tiền cho Thành Chân, sau đó bỗng nhiên lại nhớ ra gì đó lại đưa một cái thẻ cho Thành Chân: "Đặt một chút hàng hiệu, đồ giá trị cho Oanh Oanh."
Ánh mắt của Oanh Oanh vẫn luôn chằm chằm vào chiếc vòng đeo tay kia khi nghe thấy anh nói vậy liền rời mắt đi hỏi: "Tại sao lại cho em?"
"Hôm nay anh nghe thấy mấy người ở Bách Lạc kia nói chuyện rồi, nếu như em còn muốn ở lại Bách Lạc thì cần giả vờ một chút! Hai người cứ ăn từ từ, anh đi đây!" Anh vội vàng rời đi, ném thẻ lại cho Thành Chân rồi đi luôn.
Sau khi cửa phòng bao đóng lại, ánh mắt của Oanh Oanh vẫn nhìn về hướng cửa một lúc rồi mới nói: "Anh ấy làm con rể nhà họ Đồng là cứ gọi là đến sao?"
Thành Chân không biết cô ấy có ý gì cũng không biết nói gì chỉ nhún vai.
"Vòng đeo tay trong tay anh ấy cũng là cậu đặt sao?" Cô ấy lại hỏi. Đàn ông mang đồ trang sức trên người tất nhiên là để tặng phụ nữ rồi, anh có phải là có thói quen bảo trợ lí chọn quà giúp không?
"Cái đó à?" Thành Chân lắc đầu: "Không phải, đó là mẹ của đại ca gửi từ Pháp sang, nói là để tặng cho con dâu! Đại ca trước giờ đều không mua đồ trang sức tặng cô Đồng."
"Ồ? Vậy anh ấy mua cái gì? Đều là cậu mua giúp sao?" Oanh Oanh thấy hứng thú.
Thành