Không biết bắt đầu từ khi nào, Lục Hướng Bắc phát hiện Đồng Nhất Niệm không còn chờ anh về muộn nữa, trên bàn ăn cũng dần không còn cơm hoặc sữa chuẩn bị cho anh nữa, đến cả thái độ của cô với anh cũng dần thay dổi, thường nhìn anh bằng ánh mắt lạnh nhạt, anh biết trái tim cô đã bị che bởi một lớp bụi rồi.
Muốn lau đi những bụi trần này bắt buộc phải phá dỡ mọi nghi ngờ của cô, bây giờ anh còn chưa thể làm được, việc duy nhất anh có thể làm là dùng cách của anh để lặng lẽ yêu cô, thậm chí còn không dám dùng ngôn ngữ để biểu đạt nữa, chỉ có thể ôm cô thật chặt trong mỗi đêm.
Trong đêm ôm lấy cô, trái tim anh luôn dâng lên những lo lắng khó nói thành lời, dù có một ngày thật sự có thể xóa bỏ nghi ngờ thì tình hình sẽ ra sao? Cô có ghét anh không? Cô còn có thể ngoan ngoãn nằm trong lòng anh không? Mỗi khi nghĩ đến đây anh lại thấy lạnh run. Cô và anh bất giác đã trải qua hai năm rồi, trong hai năm này đã trải qua vô số nguy hiểm bất ngờ. Đằng sau hào quang của một phó tổng Đồng thị là mỗi ngày đều lo lắng thấp thỏm, còn cô là ánh sao duy nhất trong cuộc sống này của anh, chỉ cần nghĩ đến việc có thể mất đi cô thì với anh mà nói đó là một đau khổ không thể nào chịu đựng nổi. Anh không dám tưởng tượng, giống như câu nói nhiều năm sau cô nói với anh khi tìm thấy anh ở Haiti vậy, dù anh có không tốt đến thế nào, có làm người ta ghét đến thế nào thì cũng không thể so được với nỗi đau mất đi anh, huống hồ cô ở trong tim anh trước giờ đều vô cùng đẹp đẽ.
Hai năm rồi..
Tuy Đồng Tri Hành đã giao rất nhiều quyền lực cho Lục Hướng Bắc nhưng lại chưa từng thật sự để anh đi vào trong nội bộ tập đoàn. Trong công ty có các tài vụ và tổng giám chống đỡ, làm anh không thể nào tiếp xúc được vào bên trong thật sự. Phân tích tình hình này thì Đồng Tri Hành chắc là không để anh chúng tay vào việc của tập đoàn rồi. Ông Đồng muốn cho con gái một con rể có thể làm cô hạnh phúc.
Tấm lòng của ông Đồng tất nhiên là tốt nhưng nhiệm vụ của anh thì biết làm sao đây? Anh bắt buộc phải tăng tốc, hai năm đã đủ lâu rồi.
Không biết có phải vì nguyên nhân muốn hoàn thành nhanh không mà trong một lần Thành Chân thực hiện xác thực tin tình báo thì đã phạm sai lầm, không chỉ không lấy được thứ cần lấy mà ngược lại còn bị trúng đạn quay về, tưởng rằng chỉ là kinh sợ không có nguy hiểm gì, không có ai phát hiện ra nhưng anh rất nhanh nhạy nên vẫn cảm thấy điều bất thường, bời vì về sau Thành Chân nói với anh, phát súng này là ông Đồng ra tay.
Sợ dây đàn nào đó trong lòng anh như rung lên, ông Đồng đến bây giờ mà còn cần phải đích thân ra tay sao? Hơn nữa từ vị trí Thành Chân bị thương có thể thấy phát súng này là ông Đồng bắn một cách cố ý, Thành Chân có thể thoát được, đây là do may mắn sao?
Nếu không thì ông Đồng đã phát hiện ra họ rồi sao, không biết mấy người Hạ Tử Du có phải cũng cảnh giác rồi không?
Nhưng nếu như ông Đồng thật sự phát hiện ra gì đó thì sao lâu như vậy rồi mà không có hành động gì chứ?
Anh giống như bị cuốn vào một vòng xoáy màu đen, cảm giác nguy hiểm như nặng nề bao lấy anh, nếu như anh không quả quyết kịp thời thì rất có thể sẽ không thể quay được nữa mất.
Vì thế anh bí mật hẹn Thành Chân và Như Kiều, đặt hai tấm thẻ trước mặt họ.
"Anh có ý gì vậy?" Thành Chân hỏi trước.
"Cầm thẻ này rồi rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt!" Ngữ khí của anh cấp bách lại không cho phép từ chối.
"Tại sao?" Như Kiều cũng bắt đầu thấy khó lường.
Thành Chân phản ứng nhanh hơn cô ấy, lập tức nhận ra: "Chúng ta bị phát hiện rồi sao?"
Anh đến cả gật đầu cũng trở nên nặng nề: "Có thể.."
"Vậy còn anh thì sao?" Như Kiều kinh ngạc hỏi.
"Anh à? Anh sẽ không đi!" Trước mắt anh hiện lên một bóng dáng, bên tai vang lên tiếng nói giòn tan: Lục Hướng Bắc, Lục Hướng Bắc..
"Tại sao? Anh ở lại nhà họ Đồng chờ chết sao?" Như Kiều lại lần nữa nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt anh, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được thời khắc này người anh nghĩ đến trong đầu là ai, trong lòng cô lại khó chịu.
"Hai người không cần lo cho anh! Cứ đi đi!" Anh đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
"Đại ca!" "Anh Bắc!"
Hai người cùng gọi anh.
Trong mắt Như Kiều có chút ánh sáng lấp lánh: "Anh Bắc, anh không đi thì bọn em cũng không đi."
"Đúng thế! Đại ca, em có chết cũng phải chết cùng anh!" Lời thề này của Thành Chân không phải là giả, khi còn ở Pháp sớm đã hạ quyết tâm này rồi.
"Được rồi!" Anh nhìn về phía cửa, cửa đang đóng nhưng xuyên qua cánh cửa anh dường như có thể nhìn thấy một nụ cười sáng lạn xuất hiện khi cửa được mở ra, anh cất giọng dịu dàng: "Anh không đi là có lí do cá nhân, hai người không cần phải ở lại cùng anh."
Dù thế nào anh cũng không thể đi được, lúc này, trong lòng anh cứ lặp đi lặp lại lời anh đã hứa với cô: Anh sẽ luôn luôn ở bên em. Trước mắt anh cũng không ngừng hiện lên khuôn mặt của Đồng Nhất Niệm, nụ cười rạng rỡ của cô, ánh mắt đau buồn của cô.
Anh từng nói chỉ cần cho anh chút thời gian anh sẽ trả lại cô cả đời. Cả đời anh là bao lâu? Nếu như lần này đến bước cuối cùng vậy thì cũng tính là cả đời anh rồi, vì thế cả đời này anh phải ở bên Đồng Nhất Niệm.
"Hướng Bắc, cô ấy quan trọng với anh vậy sao?" Quan trọng đến mức rõ ràng biết ở lại có thể phải mất mạng nhưng vẫn ở lại sao? Như Kiều lại kinh ngạc.
Anh vẫn yên lặng.
Anh không phải là người thích nói nhiều, im lặng có nghĩa là mặc nhận rồi.
"Anh Bắc, Nhà họ Đồng và nhà họ Hạ là đồng bọn, nhà họ Đồng cũng có trách nhiệm trong cái chết của Nhuận Nam. Anh đã quên mất thù của Nhuận Nam rồi sao? Sao còn ở cùng con gái của kẻ thù chứ?" Như Kiều có chút mất kiểm soát, bởi vì cô không muốn tin vào sự thực mà mình nhìn thấy nên đã không tiếc chọc vào vết thương lòng của cả hai, cô biết bản thân làm vậy là sai nhưng nhất thời không nhịn được.
Anh cuối cùng quay người lại, sắc mặt trầm xuống: "Dù có xảy ra chuyện gì, hoặc sắp xảy ra chuyện gì thì cũng đều không có liên quan gì đến cô ấy. Đối với anh mà nói cô ấy chỉ là vợ anh thôi!"
Như Kiều bị câu nói này của anh làm cho nghẹn lời, câu nói này đối với cô mà nói không khác gì đang cảnh cáo cô, không cho phép cô nói thêm nửa câu không hay về Đồng Nhất Niệm.
Hừ, Như Kiều còn không biết là anh lại có thể mạnh mẽ bảo vệ một người con gái đến vậy đấy, nhớ lại khi xưa, Nhuận Nam muốn đưa cô về trường, cô đã nhìn anh xin trợ giúp nhưng anh lại không nói một câu nào, về sau liền dứt khoát bỏ đi Pháp! Lần này là lúc anh nên rời đi thì anh lại chọn không đi. Người con gái tên Đồng Nhất Niệm kia rốt cuộc có ma lực gì đây?
"Dù đến cuối cùng anh làm cho nhà cô ấy nhà tan cửa nát, cô ấy hận anh tận xương thì khi đó cô ấy còn là vợ anh sao?" Như Kiều buồn bã hỏi.
"Đúng!" Anh trước giờ không thích biểu lộ trực tiếp cảm xúc của mình, khoảnh khắc này lại trả lời một cách vô cùng kiên quyết, không hề do dự. Thay vì nói là trả lời câu hỏi của Như Kiều không bằng là nói bản thân anh đang lập lời thề mới đúng, nói xong liền rời đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Như Kiều nhìn bóng lưng dần rời xa của anh mà cười khổ, anh đúng là rất yêu người con gái đó.. Tuy cô vì thế mà thấy xót xa trong lòng nhưng vậy thì sao chứ? Giữa cô và anh giờ đã giống như là ngăn cách bởi ngàn sông vạn núi rồi, nhưng anh còn có thể yêu cũng là một chuyện đáng mừng.
Như Kiều đã gặp mặt mấy lần với cô Đồng cũng nói chuyện mấy lần, dù cô không thích cô tiểu thư cao ngạo này chút nào nhưng nếu như có thể mang lại hạnh phúc thật sự cho anh thì cô sẽ chúc phúc cho họ, dù sao cô cũng hiểu rõ bản thân đã vĩnh viễn lỡ mất anh rồi, hơn nữa cô bây giờ còn hoài nghi không biết ban đầu anh có từng thích mình không nữa? Nếu như thật sự thích thì sao có thể dễ dàng từ bỏ vậy chứ? Nhìn anh bây giờ đối xử với Đồng Nhất Niệm thì không có chút nào là dáng vẻ sẽ từ bỏ cả, lẽ nào anh không biết dù anh có báo thù thành công hay không thì anh và Đồng Nhất Niệm sẽ đều bị ngăn cách bởi sống chết hận thù sao? Dù là vậy nhưng cũng không thấy anh có vẻ gì muốn từ bỏ cả, bây giờ còn nguyện ý chết vì cô ấy nữa.
Như Kiều cúi đầu, nhìn vòng tay trên tay mình, lại cười khổ. Cô đây có tính là tự an ủi mình không? Có một mẩu bánh nhỏ này là đủ với cô rồi, mua một chiếc vòng tay y hệt là đủ an ủi rồi.
Nhưng người con gái như Đồng Nhất Niệm hình như không hề biết trân trọng anh.
Anh yêu Đồng Nhất Niệm như vậy, còn Đồng Nhất Niệm có biết không?
Như Kiều bỗng nhiên lại nảy sinh một suy nghĩ đến chính bản thân cũng thấy khinh bỉ, đó là nói chuyện với Đồng Nhất Niệm.
Có rất nhiều lời đều không thể nói rõ ràng với Đồng Nhất Niệm, Như Kiều chỉ hi vọng có thể cảm giác được tình yêu của Đồng Nhất Niệm với Lục Hướng Bắc từ trong lời nói, nếu như cô ấy có thể yêu anh giống như anh yêu cố ấy thì có lẽ đến lúc sự việc bại lộ, Đồng Nhất Niệm sẽ vì yêu anh mà cứu anh, nhưng cô không ngờ lần nói chuyện ở sân bay lại trở nên không vui vẻ đến vậy, cô càng không ngờ được là cuộc nói chuyện này của cô và Đồng Nhất Niệm lại trở thành lần cuối cùng.
Anh muốn cô và Thành Chân rời di nhưng sao họ có thể yên tâm rời đi được? Vậy nên vẫn âm thầm ở lại, cùng tiến cùng lui với anh. Lần này lại thành cô mất mạng.
Nhưng cô vẫn vui vẻ chịu chết.
Cuộc đời này của cô đã không còn hi vọng gì nữa, có thể chết vì anh là đáng giá nhất rồi.
Tuy rằng đến cuối cùng cô vẫn cố chấp với tình yêu dành cho anh nhưng trong lòng lại có hàng ngàn hàng vạn sự hối hận, nếu như có kiếp sau cô sẽ nhất quyết không yêu anh nữa, tình yêu như vậy quá vất vả, cô biết rõ là không nên nhưng không cách nào kiểm soát được tình cảm của mình, nhiều nhất chỉ có thể đè nén xuống mà thôi.
Kiếp sau nhất định phải yêu một cách tử tế, yêu một người thực sự yêu mình chứ không phải yêu một cái bóng mơ màng như hoa trong sương.
Như Kiều chết rồi, hành động của Lục Hướng Bắc lại càng thận trọng hơn, nhưng anh cảm thấy kì lạ, lẽ nào bàn thân lại tính toán sai sao? Nếu như ông Đồng thật sự nghi ngờ anh thì tại sao lại không có chút hành động nào? Hay là gừng càng già càng cay, bản thân đang nằm trên bàn cờ của ông Đồng rồi?
Anh nghĩ đi nghĩ lại, địch không động, ta không động, ông Đồng không áp dụng bất cứ hành động nào, anh cũng không thể để lộ ra vết tích gì được, loại cảm giác này giống như là ngồi chờ chết vậy.
Đến một hôm, anh cùng Đồng Nhất Niệm về nhà chính ăn cơm, sau khi ăn xong, cũng giống như thường ông Đồng thường gọi anh vào thư phòng chơi hai ván cờ, tối nay cũng vẫn vậy.
Nhưng khi anh vừa bước vào phòng thì cửa liền đóng lại,