Việc ly hôn cô không phải chưa từng nghĩ đến, thậm chí từng đề cập với Lục Hướng Bắc rồi nhưng thái độ của Lục Hướng Bắc kiên quyết như vậy có thể ly hôn sao?
Cô dần dần rời khỏi vòng ôm của Thẩm Khang Kỳ, tự mình lau nước mắt đến lúc phải đối mặt với thực tế rồi, cô từ từ bình tĩnh lại lắc đầu: "Anh ta sẽ không đồng ý ly hôn đâu, ba em cũng sẽ không đồng ý đâu."
"Nếu không đồng ý thì em định cả đời bị chôn vùi à? Em rốt cuộc là sống vì ai? Em bây giờ tự hỏi bản thân mình đi rút cuộc có muốn ly hôn không, nếu như muốn mà bọn họ không đồng ý thì đưa đơn lên tòa để tòa án quyết định!"
Cô nhăn mày cười khổ, tòa án quyết định sao? Với các mối quan hệ của Lục Hướng Bắc và ba cô liệu cô có lấy được phán quyết của tòa không? Đây cũng chính là lý do làm cô do dự lúc này.
Thẩm Khang Kỳ nhận ra được sự lo lắng của cô, an ủi: "Không cần lo lắng, nếu như em đưa ra tòa thật anh sẽ bảo ba anh ra mặt, không có chuyện gì là không thể cả!"
Nói xong, di động của Thẩm Khang Kỳ vang lên, anh vừa xoa vai cô an ủi vừa xoay người ra ban công nhận điện thoại.
Đồng Nhất Niệm nhìn Thẩm Khang Kỳ đứng ở ban công rõ ràng rất quen thuộc, quen thuộc như người thân vậy, có thể vì quá thân thuộc nên trong lòng cô khồng hề nổi lên một gơn sóng nào, hoàn toàn không có cảm giác nghẹt thở như khi đối mặt với Lục Hướng Bắc.
Đó là loại cảm giác nào? Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng anh là tim sẽ đập nhanh, chỉ cần nghe thấy tiếng anh là mặt sẽ nóng lên, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân của anh là những dục vọng của cô lại kêu gào.
Mà những cảm giác này lại không xuất hiện khi đối diện với Thẩm Khang Kỳ.
Nói về tướng mạo thì Thẩm Khang Kỳ có thể coi là xuất sắc hơn nữa còn thuộc loại rất có khí chất đàn ông. Da ngăm ngăm, hội tụ đầy đủ khí chất một quân nhân nhưng cô lại không thể quên được sự kinh ngạc đẹp đẽ lần đầu tiên gặp được Lục Hướng Bắc, đó thật sự là muốn nghẹt thở. Không biết có phải vì nhìn thấy Thẩm Khang Kỳ từ nhỏ rồi nên sinh ra một sự thờ ơ về cái đẹp không nữa. Tóm lại, khi đối diện với Thẩm Khang Kỳ sẽ không có cái gọi là "sự rung động khó cưỡng".
Bỗng nhiên cô như hiểu ra cô gả cho Lục Hướng Bắc cũng có thể là vì khi lần đầu cô gặp đã gieo ra một hạt giống làm lý do rồi, sự ưu nhã tuấn tú đó lại thêm cách nói chuyện lưu loát vào lần đầu tiên gặp mặt tại đầm sen đã làm cô động lòng, chỉ là sự chậm chạp của cô đã làm cho bản thân không nhận ra mà thôi nếu không sao khi Lục Hướng Bắc cầu hôn cô lại bị một bát mỳ vằn thắn làm cảm động được chứ?
Thẩm Khang Kỳ hai ba câu nói chuyện điện thoại xong liền có chút vội vàng: "Niệm Niệm, trong bộ đội gọi điện đến có nhiện vụ khẩn cấp nên nghỉ phép phải két thúc trước thời hạn, anh phải trở về ngay!"
Đồng Nhất Niệm sau khi khóc xong đã tỉnh ra từ trong nỗi bi thương, hít hít mũi, lau nước mắt lần cuối cùng liền đứng dậy: "Vậy thì anh mau đi đi, đừng làm nhỡ việc!"
"Ừ, vậy thì em cứ ở đây đi, đây là chìa khóa nhà Kiệt Tây, em cầm lấy" – Thẩm Khang Kỳ đi ra cửa không yên tâm xoay người lại ôm lấy Đồng Nhất Niệm: "Niệm Niệm phải giữ gìn sức khỏe, dù cho có xảy ra chuyện gì cũng không được ngược đãi bản thân, có thể gọi điện cho anh, có thể tìm Kiệt Tây không được làm đà điểu lẩn tránh! Gặp phải khó khăn thì tìm ba mẹ anh, bọn họ đều rât thương em!"
Cái ôm này làm Đồng Nhất Niệm nhận ra sự khác biệt rõ ràng giữa Thẩm Khang Kỳ và Lục Hướng Bắc. Đây là cái ôm cô nhận từ Thẩm Khang Kỳ khi cô hoàn toàn tỉnh táo trong ngày hôm nay, thật ra nó rất ấm áp giống như người nhà vậy nhưng hoàn toàn không có cái cảm giác như khi Lục Hướng Bắc ôm cô. Cái ôm của Lục Hướng Bắc dành cho cô là sự mãnh liệt mang theo ngọn lửa chỉ cần trong vòng tay anh cô sẽ bị hơi thở của anh nhấn chìm, sự thiêu đốt đó làm trái tim cô loạn nhịp, làm hơi thở của cô trở nên bấn loạn, làn da của cô, mỗi tế báo trong người cô sẽ khát khao anh như một mảnh đất khô cằn khát nước vậy..
Đây chính là sự khác biệt giữa bạn bè và người yêu
Vì vậy cô không thể cho Thẩm Khang Kỳ hi vọng vào lúc này, ít nhất là khi cô vẫn chưa rời xa Lục Hướng Bắc.
Sau khi khóc, cô có thể cười một cách hiền từ: "Em biết em sẽ suy nghĩ kỹ việc của em và Lục Hướng Bắc, Khang Kỳ.." – Những lời còn lại cô không biết nói thế nào, đối mặt với sự đôi mắt ấm áp mà chân thành của Thẩm Khang Kỳ cô lại do dự.
Thẩm Khang Kỳ xoa mái tóc ngắn của cô cười: "Niệm nha đầu, anh biết, không cần chịu trách nhiệm gì cả em chỉ cần tiến lên phía trước khi nào cần anh thì hãy ngoảnh đầu lại anh sẽ luôn ở đó."
Anh càng như vậy thì trong lòng cô càng khó chịu, cúi thấp đầu nói nhỏ: "Khang Kỳ, anh không cần mãi ở chỗ cũ đợi em, anh cũng nên tiến về phía trước, em không thể hứa gì với anh được."
Thẩm Khang Kỳ nhìn cô, nhưng cô không chịu ngẩng đầu nên cuối cùng đành cười bất lực: "Nha đầu, anh sẽ luôn ở chỗ cũ, anh là người thân của em mà!"
Không muốn ép buộc cô nên chỉ có thể nói như vậy..
Nếu như lần này cô quyết tâm rời xa Lục Hướng Bắc thì anh sẽ không để cô đi nữa.
Cuối cùng xoa vai cô: "Lúc này em cần yên tĩnh
vì thế anh không gọi Kiệt Tây về nhưng cũng không được suy nghĩ nhiều, trước tiên phải nghỉ ngơi cho tốt đã, được chứ?"
"Được, anh giữ gìn sức khỏe" – Đồng Nhất Niệm gật đầu.
Thẩm Khang Lỳ không thể ở lại thêm, dù cho không muốn ra đi như thế này nhưng vẫn phải đi.
Đồng Nhất Niệm nhốt mình trong nhà Kiệt Tây, tắt di động, ngắt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài để suy xét mối quan hệ của mình với Lục Hướng Bắc, cuối cùng đã quyết định mở máy tính của Kiệt Tây đánh một bản Đơn xin ly hôn.
Cho dù có bao nhiêu đau đớn thì cũng vẫn phải sống tiếp.
Ma chuyện cô giỏi nhất chính là chôn chặt mọi nỗi đau. Dùng bộ mặt giả với nụ cười lạnh lùng kiên cường sống tiếp.
Sau mấy ngày hỗn loạn cô cuối cùng đã ra khỏi chung xư của Kiệt Tây bên ngoài là ánh nắng chói chang. Cô rất thích không khí mới mẻ dưới ánh nắng.
Vừa mở di động ra là một trận rung không ngừng, thời gian có vài ngày nhưng có vô số cuộc gọi và tin nhắn.
Có của Giai Mỹ và Minh Khả, còn có của Di Đóa thậm chí còn có của ba cô nữa. Đương nhiên gọi nhiều nhất là Lục Hướng Bắc. Chỉ riêng mình anh đã có hơn trăm cuộc gọi và tin nhắn:
Niệm Niệm, em đang ở đâu?
Niệm Niệm, anh sai rồi, nhìn thấy thì trả lời điện thoại đi.
Niệm Niệm, cả nhà đều rất lo lắng cho em, em rốt cuộc là đang ở đâu?
Niệm Niệm, sau khi mở máy phải ngay lập tức gọi cho anh.
Niệm Niệm đừng dọa anh, có gì thì chúng ta nói chuyện, em muốn thế nào cũng được, đừng chơi trò mất tích thế..
Những tin nhắn như vậy rất nhiều rất nhiều, cô chọn mấy tin đọc liền làm theo lời anh nói, gọi điện lại.
Chương vừa reo thì bên kia đã nhận ngay, bên đó truyền lại giọng nói gấp gáp: "Niệm Niệm! Niệm Niệm là em sao?"
Cô suy nghĩ một chút trả lời: "Đúng, là tôi."
Anh dường như thở phào một tiếng: "Niệm Niệm, mấy ngày nay em đã đi đâu?"
Đã đi đâu cũng không cần báo cáo với anh ta, cô chỉ khẩn trương hỏi anh: "Anh đang ở đâu?"
"Anh ở công ty. Em ở đâu, anh lập tức đi đón em!" – Giọng nói anh nói chuyện hôm nay không giống sự lạnh lùng hàng ngày của anh, mỗi câu mỗi chữ đều thể hiện sự tận tâm và lo lắng.
Cô ngược lại rất trấn tĩnh: "Không cần đâu, tôi sẽ tự đến công ty tìm anh, ở công ty đợi tôi là được!"
"Được!" – Đồng Nhất Niệm rất cương quyết bắt xe đi đến Đồng thị.
Cửa văn phòng Lục Hướng Bắc đã mở trước, Đồng Nhất Niệm không cần thông báo trực tiếp đi vào.
Anh đã bỏ qua mọi công việc để đợi cô. Nhìn thấy cô vào sự vui vẻ lạ thường xuất hiện chào đón cô tiện thể đóng cửa lại sau đó kéo cô vào lòng cọ xát bên mặt vào tóc cô thỉnh thoảng còn hôn lên tóc cô, khóe miệng vang lên: "Cuối cùng đã trở về rồi, thật dọa chết anh, cô bé ngốc à!"
Điều này khôn giống với dự liệu của cô. Cô tưởng rằng sau khi cô nói ra những lời làm tổn thương Lục Hướng Bắc anh ta chắc sẽ rất tức giận nhưng bây giờ anh lại như là chưa có chuyện gì xảy ra vậy..
Vòng ôm của anh và còn cả hơi thở thuộc về anh – Hơi thở của Lục Hướng Bắc lẫn với mùi thuốc lá thảo dược nồng đậm làm cô nhớ đến sự giải thích của mình về Thẩm Khang Kỳ và sự khác nhau của cái ôm giữa hai người họ. Đúng vậy chính là mùi hương này làm cho cô đau nhói, làm cho trái tim và linh hồn cô không nghe lời.
Nhưng hôm nay cô đến không phải là để quay lại vòng ôm của mùi hương này, cô không thể đắm chìm hơn nữa.
Nhẹ nhàng đẩy ra, lôi bản thân mình ra khỏi vòng ôm đầy mê hoặc chí mạng đó, vẻ mặt lạnh lùng: "Lục Hướng Bắc, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Anh cười, tiến lên giữ chặt cô: "Thật trùng hợp, anh cũng có chuyện muốn nói với em!"
Chuyện cô muốn nói với anh bỗng nhiên không thấy hứng thú nữa, anh nhất định không phải là nói muốn ly hôn đấy chứ? Còn cô bây giờ chỉ có hứng thú với chuyện này thôi!
Cô kéo cánh tay anh đang vòng qua eo mình ra, lấy đơn ly hôn từ trong túi xách ra đưa đến trước mặt anh: "Lục Hướng Bắc, chúng ta ly hôn đi."
Anh cười nhẹ, sau đó nhận lấy đơn từ tay cô, không buồn nhìn ném sang một bên, vẫn là thái độ đó: "Anh sẽ không đồng ý."
Đồng Nhất Niệm có một cảm giác vô lực mạnh mẽ, chỉ cảm thấy chỉ cần nói thêm một câu cũng sẽ rất mệt mỏi nên giống như khi bàn chuyện làm ăn nói từng điều khoản cho anh nghe: "Lục Hướng Bắc tôi biết hai năm nay anh đã không ngừng nỗ lực vì Đồng thị, đã bỏ ra rất nhiều công sức mà Đồng thị trong tay anh cũng ngày càng phát triển mạnh mẽ vì thế tôi sẽ không để anh thiệt thòi, tôi có 15% cổ phần của Đồng thị, tất cả đều cho anh, anh vẫn sẽ là chủ tịch của Đồng thị."
Anh lấy cô vì điều gì? Đồng gia của cô ngoài tiền ra thì không có gì cả vì thế cô chỉ có thể nghĩ ra mục đích anh lấy cô chính là vì sản nghiệp nhà họ Đồng thôi.