Vậy nếu cô bây giờ muốn đánh đổi tất cả để lấy lại tự do cho bản thân, anh ta liệu có đồng ý không?
"Còn cả căn hộ chúng ta kết hôn nữa cũng sẽ cho anh, Maybach của anh vẫn là của anh, những gì tôi có thể cho anh chỉ có bấy nhiêu thôi, anh xem còn muốn gì nữa không?" – Cô nhặt tờ đơn lên đưa lần nữa cho anh.
Sau khi anh nhận lấy liền xem một lượt từ đầu đến cuối, sau đó khóe miệng giương lên một nụ cười quen thuộc có vài phần lưu manh: "Anh vẫn cần thứ đó."
"Thứ gì?" – Nghe giọng nói anh có vẻ thoải mái cô cũng nhẹ nhàng hơn, chỉ cần ành đồng ý thì muốn thứ gì cũng được!
"Vẫn cần em!" – Anh nhìn cô cười đầy ắp tự tin ung dung tự tại.
Cô nghe xong liền tức giận, tên xấu xa này lúc nào cũng là cái vẻ như ăn chắc được cô vậy!
"Lục Hướng Bắc, những gì tôi nói với anh là rất nghiêm túc, anh tốt nhất là hãy suy nghĩ cẩn thận. Nếu như anh không đồng ý ly hôn thì chúng ta cùng đưa nhau ra tòa đi! Tôi sẽ kiện ra tòa, đến lúc đó thì đến 15% cổ phần anh cũng không lấy được đâu!"
Anh như là nghe được một câu chuyện cười liền cười lớn: "Kiện? Kiện ly hôn với lý do gì đây?"
Cô cứng họng, lý do ly hôn gì đây? Anh nuôi tình nhân có tính không? Nhưng cô lại không có chứng cứ với lại muốn lấy được chứng cứ cũng không phải là việc dễ dàng. Lục Hướng bắc giảo hoạt như vậy sẽ không để cô tìm được chứng cứ thuyết phục đâu..
"Tình cảm tan vỡ chắc là có thể nhỉ? – Ly hôn do tình cảm tan vỡ, sự thua kém duy nhất là về việc phân chia tài sản cô sẽ không chiếm được lợi thế nhưng cô vốn định cho anh hết tài sản vì thế cũng không để tâm.
" Cô gái ngốc! – Anh cười rồi ném đơn ly hôn vào máy hủy giấy rồi sau đó ấn nút. Tờ đơn liên kết sự đau lòng và nước mắt của cô đã biến thành từng mẩu vụn, anh kéo cô đến trước mặt đưa tay ra vốt tóc cô, mái tóc màu hạt dẻ, anh vuốt rất dịu dàng: "Em gái à, ai sẽ tin chúng ta tình cảm tan vỡ chứ? Cả thế giới đều biết anh yêu em."
Tên lưu manh này!
Trước giờ đều diễn một vở kịch phu thê ân ái kính trọng nhau một cách thoải mái trước mặt người ngoài, nhưng đó chỉ là diễn kịch thôi mà!
Cô tức giận gạt tay anh ra, thật muốn tát cho anh ta một cái!
Lúc này di động của anh lại vang lên, anh một tay giữ chặt eo cô, một tay nhận điện thoại, lại nhỏ giọng nói với cô đang phản kháng: "Đừng ồn nữa, là ba đấy. A lô, ba ạ, dạ, Niệm Niệm trở về rồi.. Ở nhà bạn học mấy ngày.. Ba, là do con không tốt, làm cô ấy tức giận, ba đừng trách cô ấy.."
Cô nghe xong. Lửa giận bốc lên đầu, cái đồ giả từ bi mèo khóc chuột! Không có chỗ chút giận cô liền thúc khuỷu tay vào bụng anh.
"Ái ui!" – Anh kêu ra thành tiếng..
Tên xấu xa này!
Đồng Nhất Niệm tức giận nhìn chằm chằm anh còn anh lại nhìn cô cười một cách kỳ dị, tiếp tục nói chuyện điện thoại: "Không sao, không sao đâu ba, là Niệm Niệm trừng phạt con.. thật sự không sao rồi, dạ được, chúng con sẽ qua đó ngay."
Sự việc hoàn toàn không giống như cô đã dự liệu.
Giả thiết của cô là, cô đưa ra đơn xin ly hôn Lục Hướng Bắc có khả năng đồng ý hoặc không đồng ý. Nếu như đồng ý thì mọi chuyện thật dễ giải quyết, nếu như anh ta không đồng ý thì cô sẽ đi bước tiếp theo là kiện lên tòa. Lục Hướng Bắc đối với chuyện khởi kiện lên tòa cũng sẽ có hai phản ứng. Cô thậm chí còn nghĩ kỹ việc anh sẽ phản ứng thế nào và đối sách để giải quyết nữa.
Chỉ là tất cả những gì cô dự tính đều quá nghiêm túc rồi chứ không ngờ lại xuất hiện bộ mặt cười lập dị như lúc này, thật giống như đang diễn một vở hài kịch vậy. Mọi sự tức giận của cô khi gặp phải Lục Hướng Bắc giống như là va phải bông vậy mềm mại vô lực, bị anh ta hút hết, hình tượng hoàn toàn mất khống chế..
Cô sao lại quên mất Tên Lục Hướng Bắc này là một tên lưu manh chứ?
Đợi anh gọi điện xong, cô rất tức giận nói ra mấy câu càng tuyệt tình hơn: "Lục Hướng Bắc tôi xin anh ra dáng một người đàn ông đi được không?"
Lông mày Lục Hướng Bắc động đậy, ám muội: "Ồ, bà xã, em cảm thấy biểu hiện của anh trước nay chưa giống đàn ông sao? Vậy tối nay thử lại được không.."
Cô suýt nữa bị sặc nước bọt của mình..
Không thể lấy nhận thức thông thường ra dùng với một tên lưu manh được!
Cô nghiến răng: "Lục Hướng Bắc, tôi đã nói ra những câu như vậy rồi sao anh vẫn còn không biết xấu hổ vậy? Anh trong mắt tôi là một tên công tử được bao nuôi thôi! Trong lòng tôi xem thường anh, anh không thể có chút chí khí làm người cứng rắn một chút sao?"
Xin phật tổ hãy tha thứ cho cô, cô không thật sự nghĩ như vậy, những lời này cũng không phải thật lòng cô, cô chỉ là muốn làm cho không khí nói chuyện lý hôn này nghiêm túc hơn thôi, hy vọng Lục Hướng Bắc có thể thu lại bộ mặt cười kỳ dị của anh ta nếu không ý chí chiến đấu của cô sắp bị tên Lục Hướng Bắc lưu manh này ăn mòn dần mất rồi!
Tiếp theo, bộ mặt của Lục Hướng Bắc chắc phải xìu xuống rồi chứ?
Nhưng trong khi cô đang sửng sốt thì nụ cười của anh ta càng lớn hơn, cái tay giữ eo cô không hề lỏng hơn, một tay khác tóm lấy tay cô đặt vào một nơi nào đó, giọng nói
xấu xa vang lên bên tai cô: "Bà xã, anh cứng hay không cứng em phải là người rõ nhất chứ.."
Đây chính là Lục Hướng Bắc..
Tên lưu manh xấu xa! Trong hoàn cảnh này mà cũng cứng được?
Cô như chạm vào lửa rút tay mình về, cô muốn rời đi! Cô muốn phát tiết! Tại sao tất cả đều không giống như cô đã nghĩ?
Cô đau lòng đến tuyệt vọng!
Cô tức giận đầy ắp lồng ngực!
Cô hận không thể ăn thịt anh ta, lột da anh ta!
Cô thật sự muốn nghiêm túc nói chuyện ly hôn!
Tại sao khi đến chỗ anh ta, không khí lại trở lên quái dị như vậy?
Không được, cô không thể bị đạn hỏa mù của đối phương làm cho mờ mắt được! Cô càng không thể tha thứ cho việc Lục Hướng Bắc phản bội lại hôn nhân, không thể tha thứ việc trong lòng anh còn người phụ nữ khác, không thể để nụ cười giấu dao bên trong kia đánh lạc hướng né tránh vấn đề ly hôn!
Cô cố gắng lôi nỗi đau đớn cắt da cắt thịt kia ra để cùng anh nghiêm túc nói chuyện một lần nữa nhưng lại bị anh ôm vào lòng còn sờ nắn: "Mấy ngày không gặp đã nhẹ đi nhiều rồi phải bồi bổ thêm, để anh xem xem ngực có bị teo lại không.."
"Lục Hướng Bắc, anh mau thả tôi xuống, tên lưu manh nhà anh!" – Cảm giác dùng toàn bộ sức lực đánh vào bịch bông thật khó chịu! Mỗi lần đều như vậy! Cô tức đến không muốn sống nữa còn anh lại xem như không có việc gì vậy..
Lục Hướng bắc ôm cô đi về phía cửa: "Đừng làm loạn nữa, em muốn toàn công ty nghe thấy sao? Hôm nay là lễ tốt nghiệp của Nhất Lăng, ba và mẹ nhỏ đã đến trường đợi chúng ta ở đó rồi, chúng ta phải xuất phát thôi."
"Muốn đi thì anh đi đi, tôi không đi!" – Lễ tốt nghiệp của Nhất Lăng thì có liên quan gì đến cô chứ?
"Vì thế nên anh mới phải ôm em đi đây!" – Anh nói như đó là điều rất tự nhiên vậy..
"Anh.."
Cô mới nói một chứ Lục Hướng Bắc đã mở cửa ra, anh ôm cô xuất hiện trước mặt mọi người, mắt của mọi người đều giương lên sau đó lập tức quay đi, coi như không thấy gì, không thấy gì..
"Thả tôi ra!" – Cô hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Lục Hướng Bắc lúc này mới đưa ra một nụ cười đắc thắng vẫn ôm vai cô, dịu dàng dâng đầy trong mắt chỉ có thể dùng một từ trong tiểu thuyết ngôn tình để hình dung là "sủng".
"Đi thôi, bà xã." Anh dìu cô, giọng chắc nịch là cam kết với cô, đi vào thang máy.
"Bây giờ có thể buông tôi ra được chưa?" – Cô nén nhịn sự tức giận, rất muốn phát tiết ra, giằng co qua lại ở hõm cánh tay.
Anh không còn biểu hiện ôn hòa nữa: "Đừng làm loạn nữa, trong thang máy có camera giám sát, em muốn tất cả nhân viên bảo vệ nhìn thấy chúng ta cãi nhau trong thang máy sao?"
Đồng Nhất Niệm không nói được gì, cuối cùng chỉ trừng mắt với anh, một chân đá qua: "Nhìn thấy thì đã làm sao? Tôi chịu đủ rồi! Ai muốn diễn phu thê ân ái với anh chứ?"
Trong mắt Lục Hướng Bắc có một tia không mang theo cái gì tốt đẹp. Chỉ nghe anh lên tiếng: "Nếu như không để ý việc họ nhìn thấy thì hay là làm việc khác đi.."
"Anh có ý gì?" – Đồng Nhất Niệm theo bản năng lùi lại một bước, hai tay ôm trước ngực.
Anh mạnh mẽ bước đến một bước, ép cô vào góc thang máy, hai bên là tường, một bên là anh, không thể nào thoát ra được..
"Anh tránh ra.." – Chứ tôi còn chưa kịp nói ra, lưỡi anh đã chen vào, bắt chặt cánh tay cô, bao vây lấy cơ thể cô.
Trong bộ phận an ninh của công ty, tất cả các bảo vệ đang trực ban đều bị dọa rơi cả cằm, liên tục gọi nhau: "Này, này, mau đến xem đây là cái gì, 18+ đó!"
Một đám bảo vệ vây lấy màn hình, con ngươi đều như muốn rơi ra: "Đây là camera giám sát thang máy tổng tài mà?"
"Là phó tổng và Đồng tiểu thư.."
"Mạnh mẽ, bốc lửa.."
"Hứ, phó tổng và Đồng tiểu thư vốn là đôi vợ chồng ân ái mà, nổi tiếng lắm đó!"
"Này, này, mọi người còn xem nữa, có phải không cần tiền thưởng nữa rồi không?"
Đồng Nhất Niệm nhìn chằm chằm chiếc đèn màu hồng ở góc thang máy, tuyệt vọng rồi, tên lưu manh này, anh ta còn muốn làm việc ở công ty nữa không đây
Hành trình trong thang máy kết thúc, một tiếng "ting" cửa liền mở ra, Lục Hướng Bắc cũng buông tha cho cô, còn nói bên tai cô một câu: "Còn may, ngực không nhỏ đi.."
Mặt cô hơi đỏ lên, có chút thở dài, đó là bị anh ta chọc tức, nhất định là..
Anh hài lòng cười, dắt tay cô ra khỏi thang máy, thời tiết bên ngoài trong xanh, ánh mặt trời rạng rỡ: "Bà xã, vết thương của em nên khâu lại rồi, anh đưa em đi bệnh viện."
Đi sau lưng anh, cô bỗng nhiên phát hiện sau đầu anh có miếng băng gạc, anh cũng bị thương rồi sao?