Bên trong Vị Ương Cung, tựa như cũng không chỉ có ba người Vu Nhàn Chỉ cùng hai vị hoàng huynh của ta.
Ta ở bên ngoài nghe trộm nửa ngày, dán chặt tai vào cánh cửa đóng kín, nghe không ra được gì.
Vì kế hoạch hôm nay, không còn cách nào khác phải phá cửa mà vào.
Thái giám Lưu Thành Bảo bưng một bình trà Lưu Đông tiến cống tới.
Ta nhận lấy khay trà, trấn định đẩy cửa vào, khom người nói: "Hoàng thượng, nước trà ngài khâm điểm đã đến."
Trong cung thoáng chốc yên lặng như tờ.
Ta đứng im một trận, cả gan đưa mí mắt lên.
Ngô, hai hoàng huynh ta sắc mặt không được tốt; Vu Nhàn Chỉ ngược lại một bộ dạng thản nhiên; lão thừa tướng khẽ liếc ta một cái, lại run run nhìn đi nơi khác.
Khá hơn một chút là Lưu Thế Đào, vừa nhìn thấy ta, con ngươi liền xán lạn.
Có vẻ hắn đang chìm trong hoan hỉ chưa qua đi.
Bầu không khí lạnh lại chốc lát, Đại hoàng huynh mới hờ hững mở miệng: "Mới vừa rồi nói đến đâu rồi?"
Hắn phản ứng như vậy, đại khái đã ngầm chấp nhận sự tồn tại của ta.
Ta quá mức vui vẻ, lặng yên không một tiếng động pha trà, lặng yên không một tiếng động bưng khay trà lui sang một bên.
Chén trà kia của Vu Nhàn Chỉ, ta đặt ở trên bàn trà tử đàn chếch với hắn.
Ai bảo hắn gạt ta.
Nhị ca ho một tiếng, nhắc nhở: "Nói đến hôn sự của Bích nha đầu."
Ta kịp thời hiện thân, quả là anh minh.
Đại ca không thay đổi sắc mặt liếc ta một cái, hướng Lưu Thế Đào nói: "Ban đầu chỉ định cho ngươi hôn sự này, vốn cũng phải xem ý ngươi, ngươi không nguyện ý, vậy thì thôi đi."
Lưu Thế Đào lập tứ đứng dậy, đi về phía trước quỳ xuống: "Thần tạ chủ long ân." Lại lộn qua chỗ Vu Nhàn Chỉ, lần nữa lạy, "Thần không biết thân phận của Nhàn huynh, gây cho Thế tử đại nhân nhiều phiền toái, càng suýt nữa làm hỏng nhân duyên của Thế tử.
Thần tự nhận thân phận nhỏ bé, chỉ có Thế tử cùng Công chúa, mới là ông trời tác thành."
Vu Nhàn Chỉ gương mặt đầy hưởng thụ nghe những lời này, nụ cười yêu kiều nhìn về phía ta.
Ta hờ hững nhìn thẳng phía trước.
Đại hoàng huynh nói: "Chuyện này truy cứu nguyên do vẫn là Trẫm khiến ngươi một trận không vui.
Nghe Hoán khanh nói, ngươi từ khi đảm nhiệm Biên soạn ở Hàn lâm viện tới nay, luôn cần cù chịu khó.
Ngay mai lúc phong thưởng, liền thăng ngươi lên làm Thị độc học sĩ."
Từ Biên soạn thăng lên là Thị độc học sĩ, chính là một phát nhảy ba cấp.
Ân, Lưu Thế Đào đây chính là mượn gió đông của bổn công chúa, coi như là phát đạt.
Nhưng làm thế nào để hắn cam tâm vào cung làm Phò mã của ta, vẫn là vấn đề nan giải.
Nghe mình sắp được thăng chức, Lưu tài tử cũng không thấy vui mừng.
Hắn lại sải bước tới, lần nữa quỳ lại trước ghế rồng: "Khởi bẩm Thánh thượng, thần nguyện buông bỏ lần thăng tiến này, chỉ mong có thể thỏa một mong ước." Hắn hít sâu một hơi, từng chữ mạch lạc, "Cầu Hoàng thượng ban người thương của thần cho thần."
Lời này vừa nói ra, Đại hoàng huynh liền trầm mặc.
Nhị ca ở một bên nói xen vào: "Nếu ngươi nhìn trúng ai, tự mình có thể đưa lễ vật đến tận cửa cầu thân mà, cần gì phải đánh đổi công danh?"
Lưu Thế Đào trịnh trọng nói: "Bởi vì người thần thương, cũng không phải nữ tử bình thường." Hắn ngừng một lát, đập đầu thật vang, "Nàng là người trong cấm cung."
Đại hoàng huynh lạnh giọng, "Ngươi có biết cung nữ trong cùng lén lút cùng ngoại thần tư tình là tội gì không?"
Lưu Thế Đào vội vàng nói: "Bẩm Hoàng thượng, vi thần cùng người trong lòng, tuyệt không có nửa điểm vượt quá phép tắc.
Hết thảy, hết thảy đều là vi thần không quản được tâm tư của mình." Lại hướng lão thừa tướng gật đầu, "Thật ra vi thần cùng nàng, may mắn được thừa tướng đại nhân làm mối."
Lời vừa nói ra, Nhị ca "Nga?" một tiếng, không khỏi đưa mắt quét về phía ta.
Trong lòng ta run lên, chợt thấy chuyện này nghe có vẻ không ổn.
Lưu Thế Đào nói: "Xuân yến ngày đó, vi thần ở trong hậu viện tướng phủ đi tản bộ, vô tình đụng phải một cung nữ đang dẫn đường cho người khác.
Cung nữ kia tướng mạo vô song, tâm địa thuần lương.
Vi thần đối với nàng vừa gặp đã yêu, từ đó tư mộ không dứt."
Bên trong Vị Ương Cung một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.
Vu Nhàn Chỉ chỉnh lại ống tay áo, ung dung liếc nhìn nàng.
Ta giơ tay lên nhéo gân xanh ở trán, di chuyển đến bên người Đại hoàng huynh, âm thanh khẩn thiết nói: "Hoàng thượng, trà nguội rồi, nô tỳ đi lấy cho ngài một bình mới tới."
Vậy mà tay ta vừa đụng vào bình trà, lại bị hoàng huynh đẩy ra.
Hắn nâng cao âm sắc thêm ba phần, giọng nói so với trước càng lạnh lùng hơn, "Nga? Ngươi nói một chút, người trong lòng ngươi tột cùng là ai?"
Thời điểm này, Lưu Thế Đào vẫn như cũ vui mừng không tả nổi.
Hắn vừa dập đầu một cái thật vang, vui mừng nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, nàng chính là vị bên cạnh Hoàng thượng, Tiểu Lục cô nương trong phủ công chúa."
Thua tâm phục khẩu phục, cam chịu thế hạ phong.
Ta rốt cuộc biết được Vu Nhàn Chỉ vì cái gì mà