Vu Nhàn Chỉ giúp ta cầu tình, cũng không phải là chuyện đáng mừng ------ nói là tháng chạp trời đông giá rét, Đại hoàng huynh muốn đi núi Nha Lưu thưởng mai, hắn giúp ta xin một ý chỉ, nói muốn mang ta đi cùng.
Thưởng mai rất phong nhã, một đám thi sĩ cùng xúm lại vịnh mai lại càng phong nhã đến cực điểm.
Nếu như ta bất hạnh tụ tập với đám thi sĩ đó, ngâm ra một vài câu thơ quái dị xiêu vẹo, thì lại càng phong nhã hơn.
Ta bê lò sưởi tay, oán trách Vu Nhàn Chỉ: "Nhân duyên ta luôn không tốt, gần đây lại còn đắc tội với lão thừa tướng cùng Lưu Thế Đào.
Mấy đại thần kia nhất định nhìn ta không vừa mắt.
Đến lúc đó bọn họ nắm được điểm yếu của ta, ép ta ngâm thơ đối chữ, ta chắc chắn sẽ gặp tai ương?"
Vu Nhàn Chỉ xem thường: "Nàng vừa đắc tội với lão thừa tướng cùng Lưu Thế Đào, cũng nên nói lời xin lỗi.
Hai người họ luôn đối tốt với nàng, chắc hẳn sẽ không làm khó.
Còn việc thưởng mai, phần lớn đều là thân tín của Hoàng thượng, cũng biết nàng không quá có thiên phú về văn chương, nếu nàng thật sự bị cười nhạo, cũng nên sớm luyện thành thói quen đi."
Hắn dừng một chút, lại nhìn ta cười: "Vả lại, lúc này nàng đi theo ta, có ta ở đó, chắc hẳn không có ai muốn gây khó dễ cho nàng."
Cuối năm lạnh cóng, Vu Nhàn Chỉ nói xong câu cuối cùng, nói đến mức khiến ta run cập cập mấy cái.
Ta đưa lò sưởi tay nhét vào tay hắn, tiến vào trong cung.
Bởi vì thời tiết mới vào đông, tật xấu sợ lạnh của ta mơ hồ có dấu hiệu phát tác.
Gọi mấy tên thái giám đem lò sưởi đốt lên, lại mang bàn thấp đặt xuống bên cạnh lò sưởi, bắt đầu sao chép kinh.
Dư quang liếc thấy Vu Nhàn Chỉ theo đuôi đi vào, ánh mắt rơi xuống lò sưởi, trầm giọng hỏi: "Than bạc sao?"
Tiểu Tam Đăng ở bên cạnh đáp: "Hồi bẩm Đại thế tử, công chúa sợ lạnh, than bạc trong cung lại không nhiều, chỉ có thể dùng tiết kiệm."
Bên kia tựa hồ trầm mặc một chút, lại hỏi: "Sao không đốt lò sưởi sàn lên?" Tiểu Tam Đăng đáp: "Lò sưởi sàn sẽ khô nóng, nếu đốt, ban đêm công chúa ngủ không ngon.."
Hai người hắn qua lại hai ba lời, bởi vì âm thanh ép tới thấp nhất, ta nghe không rõ lắm.
Chép kinh thư một hồi, thì có chút khốn đốn, ta giơ tay lên xoa mi tâm, trên trán bỗng vang lên một âm thanh lành lạnh: "Cái tật xấu sợ lạnh này của nàng có từ khi nào vậy?"
Ta nâng mí mắt nhìn hắn một cái, nói: "Mấy năm trước." Lại cố gắng chống cơn buồn ngủ ngáp một cái, cố gắng đem chữ viết ngay ngắn, "Cũng không phải tật xấu gì quá mức, nhiều lắm là thèm ngủ một chút."
Chỉ là trình độ ngủ, có chút kinh người.
Bởi vì ta một khi bị lạnh, mặc thêm y phục hay đốt thêm than cũng không có cách nào chống được lạnh.
Duy chỉ có phương pháp, là quấn chặt chăn ngủ say.
Nhất là lúc ở lãnh cung trải qua hai mùa đông, ta gần như chỉ nằm trên giường ngủ.
Ta đem một quyển kinh đã chép xong giơ về phía ánh lửa nhìn một cái, chữ viết trên đó giương nanh múa vuốt, rất có xu thế loạn xạ.
Ta đau buồn không dứt, đem vò thành cục ném vào trong bếp lò, lại lần nữa giở một tờ giấy khác ra.
Nửa ngày trôi qua, âm thanh kia lại lành lạnh vang lên, nhắc nhở ta nói: "Mí mắt sắp dính vào nhau rồi."
Ta đột nhiên đem mí mắt mở to, lần nữa đau buồn không dứt vo viên tờ giấy ném vào trong lò.
Vu Nhàn Chỉ thong thả nói: "Nếu mệt quá, đi ngủ một chút đi.
Nàng đem kinh văn sao chép thành cái bộ dạng bùa quỷ thế kia, ngày mai đưa cho Hoàng thượng xem, không tốt lắm."
Điều này cũng đúng.
Nghe lời này, ta dặn dò Tiểu Tam Đăng bảo hắn nửa giờ sau gọi ta dậy, gãi gãi sau gáy, tựa đầu trên giường ngủ.
Nhưng Tiểu Tam Đăng không có gọi ta dậy.
Lúc tỉnh dậy, bên ngoài đã là bóng đêm tối mờ.
Lò lửa bên trong vẫn yên lặng cháy, không có khói, dùng than bạc.
Tiểu Tam Đăng thấy ta đứng dậy, chào đón: "Công chúa, ngài dùng bữa tối trước hay ngủ một lúc nữa?"
Ta nhớ còn mười cuốn kinh văn còn chưa chép, tuyệt vọng nói: "Ta trước tiên vẫn nên đến Vị Ương Cung của Đại hoàng huynh quỳ một lúc đi."
Vừa nói vừa thay y phục, Tiểu Tam Đăng lại nói: "Kinh văn Đại thế tử đã thay công chúa chép xong rồi, than bạc cũng là ngài ý phân phó đổi, nói sau này Thiên Hoa Cung cứ dùng củi đốt lò, bọn nô tài không cần tiết kiệm." Lại đem một chồng kinh văn chỉnh tề bê tới trước mặt ta, nói, "Công chúa ngài xem qua một chút."
Ta nhận lấy kinh văn, nhìn một chút, thất kinh.
Ta vẫn luôn biết Vu Nhàn Chỉ là một nhân tài, nhưng không nghĩ tới hắn lại có bản lĩnh đem chữ ta bắt chước đạt đến cảnh giới quỷ thần không hay.
Ta không khỏi cảm thấy kính nể, hỏi: "Các ngươi có giữ Đại thế tử lại dùng bữa không? Hay ngày mai lại mời hắn tới Thiên Hoa Cung làm khách?"
Tiểu Tam Đăng nói: "Đại thế tử tựa hồ phải xử lý công việc của Viễn Nam, không thể lưu lại dùng bữa."
Ta lập tức nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm túc trách cứ.
Tiểu Tam