Chương 108: Đi theo cô
Dòng người cuồn cuộn trên đường phố giữa đô thị phồn hoa, người đi một mình chú ý tới con đường phía dưới chân, người có đôi có cặp chuyên tâm nói cười, cũng có người quan sát tới kiến trúc xung quanh cùng những cảnh tượng bắt mắt.
Nhưng cảnh ôm nhau như thế sẽ không khiến nhiều người có hứng thú, cũng không ai dừng bước thậm chí là tới gần làm phiền lúc này.
Khuôn mặt Bạc Mộ Vũ ngập trong nước mắt, cô không để tâm tới những chuyện khác, ban nãy Giang Trần Âm nhìn cô, gọi tên cô, còn đi về phía cô, tới gần cô y như ngày trước. Nhưng vào năm ngoái khi cô bày tỏ suy nghĩ của bản thân, Giang Trần Âm còn không quay người.
Bạc Mộ Vũ vẫn luôn cảm thấy Giang Trần Âm không cần cô nữa, hai người căn bản không thể quay lại trước kia, ngay tới khả năng Giang Trần Âm sẽ gặp cô như thế này, cô cũng không dám nghĩ sâu.
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạc Mộ Vũ càng thêm tủi thân, khóc tới nỗi cả người run rẩy, nước mắt ướt đẫm cổ áo Giang Trần Âm.
Giang Trần Âm co chặt cánh tay ôm chặt lấy Bạc Mộ Vũ, trái tim cô ấy rất đau, nhưng cuối cùng khoảnh khắc này cũng không trống rỗng nữa. Cô ấy đỏ ửng mắt nghe tiếng khóc lóc bên tai, trong đầu nhớ lại lời thổ lộ của Bạc Mộ Vũ ở sau lưng năm ngoái, cảnh tượng cô ấy nhìn thấy khi đi theo Bạc Mộ Vũ thời gian trước, cùng cả những lời cầu xin cô ấy đừng ghét bỏ bản thân của Bạc Mộ Vũ ngay trước Tết.
Cánh môi Giang Trần Âm động tay, một tay run rẩy vuốt ve tóc dài sau lưng Bạc Mộ Vũ, khẽ khàng nỉ non: "Mộ Vũ, cô ở đây, cô tới rồi..."
Câu nói của Giang Trần Âm càng khiến Bạc Mộ Vũ không khống chế được cảm xúc, nước mắt ướt đẫm cổ áo Giang Trần Âm, khóc tới nỗi không thể nói chuyện rành mạch, không ngừng thút thít gọi: "Cô Âm... cháu tưởng rằng cô sẽ không tới..."
"Cô đây, cô ở đây." Giang Trần Âm kịp thời phản ứng, thả lỏng Bạc Mộ Vũ ra một chút, sau đó đưa một tay khẽ lau đi nước mắt thay cô, "Ở đây không tiện nói chuyện, đi cùng cô, cô đưa cháu về. Đưa chìa khóa xe cháu cho cô, ngày mai trước khi cháu đi làm, cô sẽ bảo người lái xe về."
Bạc Mộ Vũ nghe xong mới phản ứng ra hiện tại vẫn đang ở trên đường, cô vội vàng đè tiếng khóc xuống, sau đó nhanh chóng lau đi nước mắt. Nhưng ban nãy khóc quá kịch liệt khiến mũi cô sụt sịt, hốc mắt đỏ ửng, hoàn toàn không thể thong dong, bình thản như khi ăn uống trong nhà hàng ban nãy.
Cô vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc Giang Trần Âm bằng lòng gặp bản thân, Giang Trần Âm đã sắp xếp xong những chuyện tiếp theo chỉ với mấy câu nói. Cô có nên đi theo không? Giang Trần Âm sẽ nói gì với cô? Nói người đàn ông tối nay không tệ sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Bạc Mộ Vũ mới trấn tĩnh hơn một chút, cắn nhẹ môi dưới không động đậy.
"Đi theo cô." Giang Trần Âm lặp lại một lần, ánh mắt chuyên tâm lại dịu dàng.
Bạc Mộ Vũ vẫn cắn môi, khẽ rũ mí mắt xuống, đôi mi ẩm ướt trở nên đáng thương vô cùng dưới ánh đèn đường.
Giang Trần Âm nhẫn nại chờ đợi đáp án của Bạc Mộ Vũ, bàn tay lau nước mắt thay cô thõng xuống nắm lấy tay cô.
Một lúc sau, Bạc Mộ Vũ khẽ gật đầu. Nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay khiến bản thân sinh ra suy nghĩ tham lam, Bạc Mộ Vũ không cách nào lùi sau được nữa, giống như ban nãy khi còn cách nhau một đoạn đường, cô cũng không có cách nào chạy nổi. Cô không phản kháng được sự dịu dàng ấy, cho dù chỉ có một chút cũng khiến cô ướt mi.
Giang Trần Âm nắm chặt tay Bạc Mộ Vũ muốn đi, đột nhiên gần đó truyền tới một giọng nam: "Cô Bạc?"
Ấn đường Giang Trần Âm khẽ nhíu lại, lặng lẽ đánh giá người kia. Là người đàn ông ban nãy xem mắt với Bạc Mộ Vũ, không biết tại sao lại quay lại, đang đi về phía hai người họ.
Bạc Mộ Vũ cúi đầu lau mắt mình, hít thở sâu một hơi sau đó mới hồi phục sắc mặt bình thản, quay người dùng âm thanh vẫn mang theo chút âm mũi nói: "Anh Vi."
Người đàn ông gật đầu mỉm cười với Giang Trần Âm trước, sau đó nói với Bạc Mộ Vũ: "Tôi làm rơi đồ trong nhà vệ sinh của nhà hàng, cho nên quay lại một chuyến, không ngờ cô vẫn chưa đi."
"Ừm, đang định đi." Bạc Mộ Vũ ngừng lại giây lát, nhìn Giang Trần Âm đã thu lại cảm xúc, vắn tắt giới thiệu với người đàn ông kia: "Gặp một người bạn, trò chuyện mấy câu."
Có mặt Giang Trần Âm, Bạc Mộ Vũ với trái tim hoảng loạn tới nỗi khó khăn duy trì biểu hiện bên ngoài, mấy câu lạnh lùng này khiến không khí hạ xuống âm độ.
Nhưng cũng coi như giới thiệu đơn giản quan hệ của hai người, người đàn ông liền thuận đà đưa tay ra chào hỏi Giang Trần Âm: "Chào chị." Nhìn kĩ thế này, anh chàng ngẩn ra: "Hình như tôi từng gặp chị ở đâu rồi nhỉ, có chút quen mặt."
Giang Trần Âm lịch sự cười một cái, đưa tay nắm lấy, "Đèn đường tương đối tối, rất dễ sinh ra ảo giác."
Bạc Mộ Vũ nhìn cánh tay kia nắm lại rồi nhanh chóng thả lỏng, trong lòng có thêm một cảm nhận khó nói thành lời. Thái độ của Giang Trần Âm với người này không rõ ràng, hơn nữa lại là do Diệp Hạ Lam gọi tới, vậy có lẽ lát nữa thật sự chỉ có hai người thôi sao?
Không đợi Bạc Mộ Vũ đắn đo xong, lời nói của Giang Trần Âm đã thấp thoáng ý tứ không muốn nói nhiều: "Xin lỗi, chúng tôi đang định đi nơi khác, còn có bạn đang đợi."
Người đàn ông kia hiểu ý, liền tạm biệt hai người.
Giang Trần Âm khẽ thở phào một hơi, sau đó nắm lại tay Bạc Mộ Vũ.
Hai người cùng đi tới bãi đỗ xe, Bạc Mộ Vũ lên xe Giang Trần Âm. Bạc Mộ Vũ ngồi lên ghế lái phụ, ngón tay vô thức nắm lấy dây an toàn mỗi khi trong lòng có chuyện giống lúc trước. Thêm lần nữa ngồi lên chiếc xe này, nhưng lần này hoàn cảnh hoàn toàn khác trước, cô lặng lẽ liếc mắt đánh giá Giang Trần Âm.
Cảnh tượng ban nãy cùng hiện tại hiện lên trong đầu Bạc Mộ Vũ, đôi mắt Giang Trần Âm sáng tỏ như hồ nước thu, không có lạnh nhạt cùng xa cách mà bản thân tưởng tượng. Lúc này đột nhiên Bạc Mộ Vũ có một loại ảo giác, giống như hai người quay về trước kia, quay lại lúc cô chưa để lộ tình cảm của mình.
Bạc Mộ Vũ ngẩn ra, hai mắt nhắm lại, mi mắt khẽ run lên, đầu ngón tay giữ chặt lấy dây an toàn tới trắng bệch.
Giang Trần Âm lái xe tới khu nhà Bạc Mộ Vũ ở, dừng xe trong bãi để xe, không khí trong xe dường như đột nhiên cô đọng lại.
Cô ấy nhìn Bạc Mộ Vũ mấy cái, Bạc Mộ Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, căng thẳng của bản thân mới không mãnh liệt nữa.
Rõ ràng Bạc Mộ Vũ sợ thêm lần nữa bị tổn thương, Giang Trần Âm để tâm tới ban nãy, khi cô ấy gọi Bạc Mộ Vũ, Bạc Mộ Vũ có động tác muốn lùi sau. Nếu không phải cô ấy tiến tới, có lẽ ban nãy Bạc Mộ Vũ sẽ chạy đi, Giang Trần Âm có chút mừng rỡ vì sự chủ động ban nãy của bản thân.
Vừa nghĩ tới