Chương 109: Đừng sợ
Sau ngày xem mắt mấy hôm, Diệp Hạ Lam kéo Bạc Minh Lương tới chỗ Bạc Mộ Vũ ăn chực.
Hai vợ chồng rất ít khi tìm Bạc Mộ Vũ ăn cơm, đều là Bạc Mộ Vũ về nhà chơi cuối tuần với hai người. Hôm nay tới đây, mang theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt, lấp đầy giá đồ ăn vặt trong nhà con gái.
Hoa quả rau xanh ngoài dùng cho bữa tối nay còn mua nhiều hơn một chút, cất trong tủ lạnh để nếu mấy ngày gần đây Bạc Mộ Vũ quá bận có thể tan làm rồi đi thẳng về nhà nấu nướng.
Bạc Mộ Vũ cảm thấy không đơn giản như thế, nhưng Diệp Hạ Lam không chủ động nói, cô cũng không rảnh rỗi nhắc tới.
Bạc Mộ Vũ cất áo khoác tây vào trong phòng ngủ, xắn tay áo sơ mi vào bếp giúp đỡ Bạc Minh Lương.
Bữa tối có ba món một canh, còn chuẩn bị thịt nướng, Bạc Mộ Vũ bỏ một phần nguyên liệu rửa sạch rồi đặt sang một bên. Cô ngẩng mắt nhìn Bạc Minh Lương đang thái thịt, suy nghĩ giây lát, rút điện thoại ra chụp nguyên liệu, nhấp vào Wechat mở cuộc trò chuyện trên đầu, rồi ấn gửi đi.
Đó là khung chat với Giang Trần Âm, lướt xuống dưới, đã có một nhật kí trò chuyện dài, Bạc Mộ Vũ không cầm lòng được cong khóe môi lên, nhưng lại nhanh chóng trở nên ưu tư.
Ngày đó Giang Trần Âm nói với cô muốn giữ liên lạc, sắc mặt chân thành như thế, Bạc Mộ Vũ liền nhanh chóng chìm đắm vào trong đôi mắt ngập cảm xúc ấy, không tự chủ được gật đầu. Sau đó tới sáng sớm ngày hôm sau, cô nhận được bầu trời xanh thẳm Giang Trần Âm chụp rồi gửi cho cô, nói sắp lên máy bay.
Bạc Mộ Vũ ngồi trong văn phòng nhìn bức ảnh đó rất lâu, suy đoán cảm xúc cùng suy nghĩ của Giang Trần Âm khi gửi tin nhắn đó cho bản thân, cuối cùng đơn giản đáp một chữ "Vâng".
Sau khi Bạc Mộ Vũ gửi đi liền tắt thông báo hiện lên màn hình, cưỡng ép tinh thần không tập trung của bản thân làm việc, đừng nghĩ xem Giang Trần Âm sẽ trả lời thế nào. Nhưng cả buổi sáng cô không cách nào bình tâm lại, kịch bản viết rồi lại xóa, căn bản không thể duy trì trạng thái công việc tốt nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng cô thật sự không chịu nổi nữa, mở Wechat lên xem, Giang Trần Âm không trả lời.
Cô lại bắt đầu hoảng loạn, đi qua đi lại trong văn phòng. Câu trả lời của cô đơn giản như thế, có phải Giang Trần Âm tưởng rằng cô không muốn nói chuyện hay không? Có phải tưởng rằng cô không muốn cứu vãn quan hệ hay không?
Bạc Mộ Vũ phiền muộn lại khó chịu, chỉ là bản thân muốn kiềm chế một chút, đừng để mến mộ bản thân vẫn đang cất giấu lộ ra, như thế sẽ lại đẩy Giang Trần Âm ra xa thêm một lần nữa. May mà tới giữa trưa, Giang Trần Âm lại trả lời tin nhắn, là cuộc trò chuyện rất bình thường, hỏi cô có ăn cơm không, ăn gì.
Bạc Mộ Vũ cố gắng nắm bắt chừng mực, không tiếp tục trả lời lạnh lùng nữa, nhưng cũng không có ngữ điệu ngoan ngoãn lại nhiệt tình như trước kia.
Hôm đó Giang Trần Âm kiên trì lại dịu dàng tới thế, khiến những ngày qua trái tim Bạc Mộ Vũ rối như tơ vò. Đột nhiên cô cảm thấy, Giang Trần Âm không sợ cô sinh ra những mong đợi tham lam kia thêm lần nữa sao?
Chưa đợi Bạc Mộ Vũ nghĩ xong, Giang Trần Âm đã trả lời tin nhắn Wechat: "Có khách tới nhà à?"
"Bố mẹ cháu tới." Bạc Mộ Vũ thật thà báo cáo, trong lòng nghĩ tại sao lại hỏi vấn đề này.
Rất nhanh sau, Giang Trần Âm trả lời bằng ảnh chế quen thuộc, là con cún đáng yêu được xoa đầu, sau đó kèm thêm một câu: "Ăn cơm đàng hoàng, tối nay cô về khách sạn rồi sẽ tìm cháu."
Bạc Mộ Vũ nhìn tin nhắn kia, trước mắt hiện lên ngữ điệu chiều chuộng của Giang Trần Âm khi nói chuyện với bản thân, vội vàng hít sâu một hơi, nhét điện thoại vào trong túi áo. Cô vặn vòi nước rửa rau, nước chảy qua ngón tay cô, cô rửa rất chậm, nhưng lực chú ý căn bản không ở bó rau trên tay.
Cô rất căng thẳng, hiện tại Giang Trần Âm nói chuyện gọi điện thoại cho bản thân mỗi ngày, tuy chỉ là cuộc trò chuyện bình thường, nhưng mỗi giây mỗi phút đều sưởi ấm trái tim bị băng tuyết quây kín của cô, dẫn dắt ý nghĩ tham lam của cô.
Đột nhiên Bạc Minh Lương "ơ" một tiếng: "Tiểu Vũ, không phải con đã rửa rau rồi à? Sao lại rửa thêm lần nữa thế?"
"Dạ..." Bạc Mộ Vũ bỗng bị gọi tỉnh, lúng túng tắt vòi nước.
Bạc Mộ Vũ véo mặt mình, phiền não phát hiện hoàn toàn không có cách nào phòng ngự sự xâm nhập của Giang Trần Âm.
Lúc ăn cơm, Diệp Hạ Lam đá chân Bạc Mộ Vũ dưới gầm bàn, hỏi: "Con cảm thấy người đàn ông mấy hôm trước thế nào?"
Bạc Mộ Vũ có chút ngẩn ngơ, nhưng nghĩ tới những lời Giang Trần Âm nói với mình hôm ấy, cô toàn tâm toàn ý tin tưởng, dù Giang Trần Âm không hề nói với cô đã xử lí như thế nào, liền qua loa trả lời: "Không phải cô Âm đã nói với mẹ rồi à?"
"Cô giáo Giang nói rồi, nhưng..." Diệp Hạ Lam nặng nề chọc đũa xuống đáy bát mình, "Sao lại không thích hợp? Đây mới là lần đầu gặp, không cần gặp thêm mấy lần nữa à?"
Thì ra Giang Trần Âm nói không thích hợp.
Bạc Mộ Vũ cúi đầu gắp miếng rau xanh, khóe môi cong lên nụ cười.
"Thế con cảm thấy thế nào?" Diệp Hạ Lam không nản lòng hỏi, "Bản thân con cảm thấy thế nào? Để mẹ kết hợp suy nghĩ của hai người."
"Con cũng thấy không hợp." Bạc Mộ Vũ rất bình tĩnh nói, nhưng không ngừng gắp đồ ăn, mồm miệng hoạt động liên tục, ý định che giấu ý cười nơi khóe môi.
"Chỗ nào không hợp? Không phải đây mới là lần đầu gặp à?" Diệp Hạ Lam không hiểu, nhíu mày gạn hỏi.
Bạc Mộ Vũ nghĩ ngợi, tùy tiện tìm một cái cớ: "Quá cố chấp."
"Cổ hủ? Không có mà?" Trên đỉnh đầu Diệp Hạ Lam hiện lên ba dấu hỏi, "Tìm cho con người hoàn toàn dựa theo hình tượng cô giáo Giang mà, chỉ là phương diện sự nghiệp không lợi hại bằng cô giáo Giang, nhưng có lẽ không có tính cách này chứ... Nhưng hình như cô giáo Giang cũng không hài hước dí dỏm..."
Bạc Mộ Vũ vô duyên vô cớ bị sặc cơm trong cổ họng, vội vàng che miệng quay người ho sặc sụa, ho xong mới quay lại. Giang Trần Âm không hài hước không dí dỏm, nhưng nói tới cố chấp... điểm này hoàn toàn không hợp, rõ ràng khi sắc mặt dịu dàng chân thành sẽ rất dễ dàng phá bỏ trái tim khoác lên mình lớp áo giáp nặng nề.
Cũng có thể là vì cô không kháng cự được Giang Trần Âm mà thôi, nhưng chỉ một chút dịu dàng ấy cũng khiến cô hồn bay phách lạc. Nghĩ tới đây, Bạc Mộ Vũ lấy đũa nặng nề chọc xuống bát cơm, giống như có thâm thù đại hận.
Diệp Hạ Lam nhìn dáng vẻ của con gái, lúc này cho dù muốn giãy giụa cũng không giãy giụa được nữa, "Vậy thì thôi đi, nếu con và cô giáo Giang đã nói thế, vậy thì cho qua đi. Ăn cơm, ăn cơm đi!"
Bạc Minh Lương ở bên cạnh lặng lẽ ăn cơm của mình, không tham dự cuộc thảo luận của hai người phụ nữ một lớn một nhỏ trong nhà.
Sau khi ăn tối xong, Bạc Minh Lương và Diệp Hạ Lam liền ra về, lúc về, Diệp Hạ Lam còn thở dài một tiếng. Bạc Mộ Vũ biết bản thân đoán không sai, hôm nay Diệp Hạ Lam tới đây chính là vì chưa nản lòng với cuộc xem mắt lần đó, suy nghĩ phản hồi của Giang Trần Âm vẫn