Chương 129: Ngọt
Sau khi trao đổi với Giang Trần Âm về mức độ tiếp nhận đồng tính luyến ái của Diệp Hạ Lam, Bạc Mộ Vũ bắt đầu thường xuyên lên mạng tìm kiếm những câu chuyện về come out.
Diệp Hạ Lam không phải người phụ nữ sau khi kết hôn thì thật thà ở nhà nấu cơm làm việc nhà, tư tưởng của mẹ Diệp sẽ không lạc hậu so với người trẻ hiện tại. Diệp Hạ Lam và Bạc Minh Lương ở bên nhau nhiều năm như thế, tuy tình cảm không nhiệt liệt bằng lúc ban đầu, nhưng Bạc Mộ Vũ vẫn không cảm thấy nhạt nhòa đi bao nhiêu, nếu không nào có chuyện thỉnh thoảng hai người đi tới thế giới riêng tìm kiếm kích thích?
Đối với bố mẹ có tư tưởng tương đối cởi mở như Bạc Minh Lương và Diệp Hạ Lam, Bạc Mộ Vũ tiến hành tìm kiếm thông tin về phương diện này.
Chiều thứ sáu, Bạc Mộ Vũ ở lâu trong văn phòng có chút bí bách, liền xách máy tính xách tay tới phòng trà làm việc.
Hiện tại Bạc Mộ Vũ cũng đã là sếp, cô có mặt trong phòng trà, căn bản không có đồng nghiệp nào dám ở lại, chỉ tới lấy cốc nước rồi quay về khu văn phòng. Không có ai ngồi gần, Bạc Mộ Vũ vô cùng thư thái, không cần làm dáng.
Kịch bản của cô viết mãi viết mãi bỗng gặp trở ngại về logic, lại lên mạng tìm kiếm tài liệu, chưa tìm kiếm được bao lâu, trọng tâm tìm kiếm lại lệch đi, vô thức tìm những câu chuyện come out.
Cô phát hiện hiện tại xem nhiều thứ như thế, phương pháp không được đề cử nhất chính là đột ngột come out không hề có chuẩn bị. Đặc biệt là đối với những ông bố bà mẹ chưa từng nghe tới đồng tính luyến ái, đột nhiên come out chính là đả kích lớn, giống như lật đổ quan niệm đã tồn tại lâu dài.
Tuy bố mẹ cô đã từng nghe tới đồng tính luyến ái, nhưng cũng không thể đột ngột come out, dù sao tình yêu của cô và Giang Trần Âm có cách biệt tuổi tác quá lớn. Hai gia đình lại có quan hệ thân thiết, không làm bước đệm mà trực tiếp come out tuyệt nhiên là hạ sách.
Phòng trà rất yên lặng, Bạc Mộ Vũ cầm cốc nước nhưng quên uống, chuyên tâm nghiên cứu bài viết trên màn hình máy tính, trong lòng lặng lẽ tính toán.
Đột nhiên cửa phòng khẽ vang lên tiếng động, trái tim Bạc Mộ Vũ giật thót, vội vàng đóng trang chủ mở tài liệu khác ra. Nhưng thứ cô đang xem khiến bản thân vô thức hoảng hốt, dù động tác có tự nhiên thế nào cũng để lộ chút sắc mặt không ổn.
Từ sau khi Bạc Mộ Vũ chuyển tới văn phòng riêng, Tô Mạn rất ít khi nhìn thấy Bạc Mộ Vũ ở phòng trà. Cộng thêm hiện tại quan hệ của hai người gần như đã xa cách, Tô Mạn càng không có lí do tới văn phòng để gặp riêng Bạc Mộ Vũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sự xa cách này tới quá đột ngột, nhưng nghĩ lại thì lại thấy trong dự đoán.
Tô Mạn lộ ra nụ cười, đi vào trong phòng trà: "Ở trong văn phòng chán quá à?"
"Bình thường ạ, chỉ là em muốn ra ngoài cho thoáng." Bạc Mộ Vũ mỉm cười với Tô Mạn, cảm giác căng thẳng cũng tan biến bớt.
"Ban nãy đang làm gì thế?" Tô Mạn ngồi xuống đối diện Bạc Mộ Vũ, giữ nụ cười hất cằm về phía máy tính xách tay của cô, "Đột nhiên biểu cảm căng thẳng như thế, có chuyện gì có thể khiến quản lí của chúng ta mất bình tĩnh vậy hả?"
"Ừm..." Bạc Mộ Vũ sờ trán, đáy mắt có chút nghĩ ngợi.
Tô Mạn thấy vậy, trong mắt lướt qua một tia cô đơn, sau đó khẽ cười nói: "Không muốn nói cũng không sao, chị chỉ tùy tiện hỏi thôi."
"Không phải, em không biết phải nói thế nào mà thôi." Bạc Mộ Vũ cười cười, "Chỉ là đang lên mạng tìm kiếm một số câu chuyện về chuyện come out, chuẩn bị trước một chút."
Tô Mạn nghe xong nhíu mày, đột nhiên hiểu ra, sửng sốt nói: "Người yêu của em là... phụ nữ?"
Bạc Mộ Vũ có thể đọc được vẻ sửng sốt của Tô Mạn qua biểu cảm, vốn dĩ lần gần nhất thảo luận về chủ đề đồng tính của hai người chỉ là năm ngoái khi đi theo đoàn làm phim. Lúc đó Bạc Mộ Vũ nghe nói về xu hướng tính dục của Tô Mạn từ những người xung quanh, sau đó Tô Mạn hỏi suy nghĩ của cô, chỉ thế mà thôi.
Nhắc tới chuyện yêu đương của bản thân, Bạc Mộ Vũ mỉm cười ấm áp: "Ừm, chị ấy là một người phụ nữ rất tuyệt vời."
"Người yêu của em lại là phụ nữ sao..."
Biểu cảm của Tô Mạn vẫn có chút sửng sốt, cô ấy dựa vào ghế rất lâu không hoàn hồn. Tô Mạn tưởng rằng Bạc Mộ Vũ không thích bản thân có lẽ là vì xu hướng tính dục, vì trước giờ cô ấy chưa từng thấy Bạc Mộ Vũ yêu đương.
Bạc Mộ Vũ còn phản ứng rất chậm chạp với tình cảm, có lẽ sẽ không xác định xu hướng tính dục của bản thân.
Không ngờ đối tượng yêu đương hiện tại lại là đồng tính, điều này khiến Tô Mạn có chút chua chát lại cảm khái. Cô ấy cảm thấy có lẽ thật sự không phải vấn đề về xu hướng tính dục hay tính cách, đại khái chỉ là hai người không có duyên phận, là cô ấy không thể mang tới cảm giác rung động cho Bạc Mộ Vũ.
Nghĩ tới đây, Tô Mạn lại có chút buông tay, cảm nhận về chua xót trong lòng có chút mâu thuẫn.
"Có thể nói cho chị người ấy là ai không?" Cuối cùng lần này Tô Mạn không nhịn được hỏi thẳng ra miệng, sau đó âm thanh buồn bã nhớ lại: "Trước kia em không có hứng thú với tình yêu, em hoàn toàn không có mong chờ vào tình yêu giống như những người cùng thời. Mãi tới mấy tháng trước chị mới phát hiện có lúc em sẽ cười khi nhắn tin, ăn trưa cũng không tập trung... Chị rất muốn biết rốt cuộc người đó là ai, có thể nói cho chị không?"
Tô Mạn hỏi liên tiếp hai lần, đáp án của câu hỏi này dường như nút thắt, chỉ cần gỡ nó ra, tất cả suy nghĩ của cô ấy cũng tan biến theo đó.
Bạc Mộ Vũ không nhẫn tâm, nhưng lại lo lắng quyết định tự tiện của bản thân sẽ tạo ra hậu quả, cô nghĩ ngợi giây lát, đổi phương pháp trả lời: "Đàn chị, có lẽ một thời gian nữa chị sẽ biết chị ấy là ai."
"Tại sao lại nói vậy?"
"Không phải hiện tại chị rất thân với chị Lam à?" Khóe môi Bạc Mộ Vũ cong lên, "Nếu hai người vẫn như hiện tại, vậy không cần em nói chị cũng có thể biết chị ấy là ai."
Ấn đường Tô Mạn nhíu chặt, bị lời của Bạc Mộ Vũ làm hồ đồ, nhưng đồng thời cô ấy lại cảm nhận được ý nghĩa khác trong lời nói này, không khỏi giãn mày cười lên: "Em nói như vậy là cảm thấy chị và Vu Hân rất hợp à?"
"Chị xem, ngay cả cách xưng hô với chị Lam cũng thay đổi rồi." Bạc Mộ Vũ mẫn cảm nắm được trọng tâm.
Tô Mạn ngẩn ra, khóe môi mím thành một đường cong lên, bất đắc dĩ cười nói: "Ngoại hình còn cả những điều kiện khác của cô ấy thực sự rất thích hợp làm người yêu. Nhưng mà Mộ Vũ à, ở cạnh cô ấy, chị cảm thấy bản thân không nhìn thấy tương lai."
"Là vì chị ấy..." Bạc Mộ Vũ có chút ngập ngừng về những tin đồn của Lam Vu Hân.
Tô Mạn gật đầu, thở dài: "Cô ấy rất nhẫn nại, chị không phủ nhận điều này, chị rất khó tưởng tượng tới việc cô ấy lại có thể nhẫn nại như thế. Suy nghĩ của chị thay đổi rất nhiều so với ấn tượng ban đầu trong lần hẹn bàn chuyện hợp đồng, nhưng trong lòng chị vẫn có cảm giác không cách nào lâu dài..."
"Em biết, chuyện này không trách chị được." Bạc Mộ Vũ an ủi, nhưng lại không biết nên nói gì hơn.
Cô không dám đảm bảo thay Lam Vu Hân, lúc này Lam Vu Hân vô cùng nghiêm túc, nhưng ai biết sự nghiêm túc ấy có thể duy trì bao lâu. Nếu dễ hợp dễ tan thì cũng cho qua, nhưng tới lúc đó Lam Vu Hân làm chuyện gì có lỗi với Tô Mạn, vậy phải khiến cô đối diện với Tô Mạn thế nào?
Tô Mạn nhìn Bạc Mộ Vũ cùng cảm xúc xuống thấp, không nhịn được dịu dàng cười nói: "Được rồi, đừng lo. Chị vẫn chưa khốn đốn vậy mà em đã phiền muộn trước rồi." Tô Mạn kéo ghế lại gần Bạc Mộ Vũ thêm một chút, mặt mày ôn hòa chỉ lên máy tính xách tay của cô: "Em mở thứ em vừa xem lên, chúng ta cùng xem, chị đã come out rồi, có lẽ có thể cho em chút ý kiến."
Lần này tới lượt Bạc Mộ Vũ ngẩn ra giây lát rồi mới cười lên: "Được ạ, ban nãy em còn đang nghĩ mấy thứ trên mạng liệu có phải không chân thực lắm không."
Hai người ngồi ở phòng trà