Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 131


trước sau


Chương 130: Công cốc

Ngày hôm sau thứ bảy, vừa sáng sớm Diệp Hạ Lam đã kéo Bạc Mộ Vũ ra ngoài, hai mẹ con cùng Hứa Tân Quân và Tôn Nhược Vi gặp nhau trên con đường bộ hành trong dòng người chen chúc.

Bạc Mộ Vũ gặp cô cả cô nhỏ, đáy mắt ba người trào lên ý tứ sâu xa mà chỉ có ba người mới hiểu. Đặc biệt là khi Diệp Hạ Lam ca thán Giang Trần Âm không tới, ba người đều ăn ý im lặng không lên tiếng.

Buổi trưa ăn bên ngoài, ánh nắng càng chói chang, mọi người cũng không có tâm tình dạo phố. Diệp Hạ Lam muốn về nhà tụ tập tiếp, mấy người phụ nữ liền mua một vài món ăn vặt, cùng Diệp Hạ Lam về nhà.

Bạc Minh Lương ra ngoài câu cá cùng anh cả, trong nhà chỉ có mấy người phụ nữ. Diệp Hạ Lam bày bàn ra ban công, mọi người tắm nắng hân hoan chuyện trò.

Bạc Mộ Vũ không nói lời nào, hơn nữa cũng không có nhiều nội dung cho bản thân chen miệng, may mà trên bàn có nhiều đồ ăn vặt. Cô cúi đầu chuyên tâm ăn, tiện tay rút điện thoại lướt Weibo xem có gì thú vị hay không.

Ba người phụ nữ nói chuyện về đồ trang điểm cùng những tin tức hóng hớt cười ồ lên, lúc này Diệp Hạ Lam đột nhiên nhớ ra con gái, đưa tay ra che màn hình điện thoại của Bạc Mộ Vũ, mặt mày tươi cười nói: "Này, các cậu giúp tôi dạy dỗ con thỏ con này đi. Con bé nói với tôi mẫu người mình thích, kết quả tôi tìm cho lại không muốn đi gặp."

Tôn Nhược Vi và Hứa Tân Quân nhìn Bạc Mộ Vũ bị hành động này của Diệp Hạ Lam dọa sợ, sau đó hai người quay sang nhìn nhau.

Tôn Nhược Vi nhớ lúc trước Diệp Hạ Lam nói Bạc Mộ Vũ thích người như Giang Trần Âm, liền quay sang nhìn Diệp Hạ Lam: "Tôi cảm thấy liệu có phải cậu chưa lĩnh hội được ý của Tiểu Vũ hay không?"

"Ý gì?" Diệp Hạ Lam không hiểu.

Hứa Tân Quân nhìn Bạc Mộ Vũ, hai tay Bạc Mộ Vũ nắm chặt lấy tay ghế, nhíu mày cho hai người một ánh mắt, căng thẳng không thôi.

Tôn Nhược Vi vốn cũng không định làm gì, thần bí nói với Diệp Hạ Lam: "Thì là có thể còn có điều kiện khác, cậu cũng không thể chỉ nhìn ngoại hình với gia thế, đúng không? Cậu xem Tiểu Vũ nói muốn tìm người già dặn, nhưng con bé vẫn còn trẻ, đương nhiên sức khỏe của đối phương cũng phải tốt một chút đúng không... Ví vụ như gợi cảm gì đó..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạc Mộ Vũ thở phào một hơi đồng thời đỏ mặt, Tôn Nhược Vi biết rõ quan hệ của cô và Giang Trần Âm nhưng vẫn nói những lời này, rõ ràng đang nói tới Giang Trần Âm.

Diệp Hạ Lam gật đầu tán thành, nói: "Đúng, sau này yếu quá thì phải làm sao? Vậy tôi lại tìm đối tượng có điều kiện bên ngoài tốt một chút, phải có thói quen rèn luyện sức khỏe."

"Mẹ..."

"Con im!" Diệp Hạ Lam lườm một cái, "Những tên thư sinh yếu ớt kia chẳng được mấy năm thì héo quắt mất, con phải nghe mẹ, nhất định phải có tố chất sức khỏe tốt."

"Tôi cũng thấy vậy." Tôn Nhược Vi sâu xa cười, "Cậu xem sức khỏe Lục Nhi tốt nhường nào kìa. Còn tốt hơn cả hai ông anh trai, đúng không Tiểu Vũ?"
2

"Hả..." Cả người Bạc Mộ Vũ đều run lên, "Có lẽ vậy ạ."

Diệp Hạ Lam tiếp lời: "Tố chất sức khỏe của nam và nữ không thể so sánh mà." Ngừng lại giây lát, đột nhiên cảm khái: "Nhưng sức khỏe của cô giáo Giang thực sự không tệ, thế mà không có đối tượng, cô giáo Giang còn không cho tôi sờ cơ bụng, keo kiệt..."

Vừa nói xong những lời này, ánh mắt của Hứa Tân Quân và Tôn Nhược Vi đồng loạt nhìn về phía Bạc Mộ Vũ, vẻ mặt Hứa Tân Quân còn có chút kích động.

Bạc Mộ Vũ nhanh chóng cảm nhận được Tôn Nhược Vi muốn biểu đạt điều gì, mặt mày lập tức đỏ ửng.

"Tôi thấy cả đời này cậu đừng mơ sờ được cơ bụng của Lục Nhi nữa." Tôn Nhược Vi thở dài.

Sau đó âm thầm bổ sung một câu trong lòng: Con gái cậu sờ thay cậu rồi.

Tôn Nhược Vi nghĩ mãi nghĩ mãi rồi run lên, kéo lấy Hứa Tân Quân nói: "Chị cả, em lại nghĩ tới hình tượng CP rất có cảm giác..."

Tôn Nhược Vi nhích tới gần thì thầm bên tai Hứa Tân Quân, sắc mặt Hứa Tân Quân đang bình thường rồi nhíu lại, cuối cùng có chút phiền phức không muốn nghe, co người sang một phía khác.

Diệp Hạ Lam hiếu kì nhìn hai người: "Hai người đang nói gì thế? Còn thì thầm to nhỏ."

Hứa Tân Quân ho khẽ đôi tiếng, "Không có gì, cậu không hứng thú."

Tôn Nhược Vi sợ Diệp Hạ Lam kì kèo không tha, dứt khoát hào phóng nói ra: "Ôi chao, chúng tôi đang nói tới một loại hình tượng nhân vật trong tiểu thuyết. Không phải cậu không đọc tiểu thuyết à? Hay là tôi giới thiệu cho cậu mấy cuốn kích thích, cho cậu mở mang tầm mắt nhé?"

Diệp Hạ Lam chớp mắt, "Ờ, vậy thì thôi. Đọc tiểu thuyết thì chẳng thà tôi kéo ông chồng tôi tìm kích thích, dù sao ngày nào vợ chồng tôi cũng ở cùng nhau, không giống chồng hai người bận ngày bận đêm."

Hứa Tân Quân bất đắc dĩ cười lên: "Vậy thì có cách gì chứ? Tuy công việc của anh ấy bận rộn nhưng tốt xấu gì cũng quan tâm tới gia đình."

Tôn Nhược Vi cũng không yên lặng, ném thẳng hạt dưa về phía Diệp Hạ Lam: "Hi, cậu còn rắc cơm chó!"

Diệp Hạ Lam vội vàng tránh đi, sau đó đắc ý cười: "Đây chỉ là chuyện thường ngày, sao lại là rắc cơm chó?"

Tôn Nhược Vi tức tới nghiến răng nghiến lợi, Bạc Mộ Vũ cũng ở đây, nên không tiện nói tới mấy chuyện không đứng đắn, nhưng sau khi nhìn Bạc Mộ Vũ đang xem cãi lộn, Tôn Nhược Vi nói móc Diệp Hạ Lam: "Hạ Lam, tôi nói cậu nghe này, làm chuyện xấu nhất định sẽ gặp báo ứng, sớm muộn cậu cũng có một ngày mù mắt, tôi nói cho cậu biết!"

Tôn Nhược Vi không tin đợi tới khi Bạc Mộ Vũ và Giang Trần Âm công khai, Diệp Hạ Lam chỉ cần nghĩ tới cơ bụng bản thân đòi sống đòi chết không sờ được lại ngày ngày bị con gái mình sờ, sẽ chua muốn chết...


"Vậy phải đợi ông chồng của hai cậu mặc kệ sự nghiệp, toàn tâm toàn ý ở nhà hầu hạ các cậu." Diệp Hạ Lam hoàn toàn không để trong lòng, cười híp mắt ăn mochi.

"Vậy thì không chắc." Tôn Nhược Vi ném tới một ánh mắt quyến rũ.

Mặt mày Tôn Nhược Vi tự tin khiến trong lòng Diệp Hạ Lam có chút thấp thỏm, xua tay nói: "Thôi đừng nói chuyện này nữa. Tôi đi lấy chút đồ, mang cho ông bà giúp tôi, đều là lá trà, người già thích lắm."

Nói xong liền đứng dậy đi vào trong nhà, nhân lúc rảnh rỗi, Tôn Nhược Vi đá vào chân Bạc Mộ Vũ: "Này Tiểu Vũ, cháu và Lục Nhi đã thế này thế kia chưa?"

"Nhược Vi!" Mặt mày Hứa Tân Quân như muốn bốc khói, vấn đề này mà Tôn Nhược Vi cũng có thể hỏi được.

"Chưa... chưa chưa..." Ánh mắt Bạc Mộ Vũ trốn tránh, vô thức lấy tay che mặt, cảm giác nhiệt độ lòng bàn tay nóng bỏng.
1

Chuyện này

bắt cô phải nói thế nào chứ?

"Cháu gạt người, nhìn phản ứng của cháu chắc chắn là gạt người!" Tôn Nhược Vi vừa nhìn lại cười xấu xa, vội cho Hứa Tân Quân một ánh mắt: "Nhìn thấy chưa? Bạc Mộ Vũ mới là người chiến thắng."

Hứa Tân Quân có chút đờ dẫn, tình huống gì đây? Thật sự là đã làm gì rồi sao? Một lớn một nhỏ, hình như có chút kích thích...

"Ha ha ha, cháu xấu hổ cái gì?" Tôn Nhược Vi liếc vào phòng khách, vẫn chưa thấy Diệp Hạ Lam ra, ngồi gần Bạc Mộ Vũ, dùng giọng điệu dạy dỗ lên tiếng: "Cô nói cho cháu nghe này, chuyện này thật sự không thể xấu hổ. Cháu phải giao lưu với Lục Nhi, nếu không cảm giác của hai đứa sẽ không tốt cho lắm. Vốn dĩ là sướng, nhưng nếu hai đứa xấu hổ, không có cảm giác đó thì có làm cũng công cốc mất."

Tôn Nhược Vi vừa nói, Bạc Mộ Vũ vừa che mặt cúi đầu, Hứa Tân Quân còn phải để ý tình hình cho hai người.
2

"Cháu nghe thấy chưa? Nghe cô nhỏ đi không sai đâu." Tôn Nhược Vi đưa tay ra đẩy trán Bạc Mộ Vũ, nhỏ tiếng nói: "Chuyện giữa người yêu nhau, đừng giấu này giấu nọ mãi, cháu nghĩ xem, nếu Lục Nhi nói với cháu là con bé thoải mái, có phải cháu rất thỏa mãn đúng không? Đổi góc độ khác mà nói, nếu cháu nói với Lục Nhi như thế, chắc chắn Lục Nhi cũng rất vui."

Biên độ càng ngày càng rộng, Hứa Tân Quân không nhịn được trách móc: "Nhược Vi, em nói xong chưa hả? Những thứ này Lục Nhi sẽ không nói ra đâu."

"Ai biết em ấy có nói không? Không chừng em ấy cũng xấu hổ." Tôn Nhược Vi quay đầu phản bác, "Hơn nữa những chuyện này chị mong đợi Hạ Lam sẽ dạy cho Tiểu Vũ trong thời gian ngắn à? Vậy không phải chỉ còn hai chúng ta thôi sao?"

"..." Hứa Tân Quân bỗng bị câu nói này chặn họng, dường như nói như vậy cũng đúng.

À không đúng, không phải còn có Lam Vu Hân sao?

Hứa Tân Quân vừa định nhắc nhở Tôn Nhược Vi, Tôn Nhược Vi đã tiếp tục phổ cập kiến thức cho Bạc Mộ Vũ đang che mặt không dám ngẩng đầu: "Còn nữa, bình thường hai đứa ra ngoài, không cần giấu giấu giếm giếm, hai người phụ nữ nắm tay nhau cũng chỉ như bạn thân thôi đúng không? Không sao cả. Chỉ cần hai người đừng hôn nhau trên phố là được, đương nhiên nếu hai đứa muốn tìm chút kích thích, cháu có thể tìm cô nhỏ lấy kinh..."

Hứa Tân Quân lắc đầu, ánh mắt nhìn thấy một bóng người đi vào phòng khách, vội nhỏ tiếng nói: "Nhược Vi, Hạ Lam quay lại rồi."

Gần như đồng thời, Tôn Nhược Vi làm như không có chuyện gì ngồi về chỗ của mình, lấy chiếc bánh quy lên nói với Hứa Tân Quân: "Chị cả, bánh quy này ngon nhỉ, lần sau mua thêm chút cho bọn trẻ ăn."

"Ừm, rất ngon." Khóe môi Hứa Tân Quân run rẩy, mặt cười nhưng trong lòng không cười.

"Nào nào nào, đây là đồ cho hai cậu!" Diệp Hạ Lam xách một đống đồ ngồi xuống, phân phát bày lên mặt bàn, "Đây là cho ông bà, hai cậu mang về giúp tôi, nhà ông bà Giang xa xôi quá..."

Tôn Nhược Vi căn bản đã đạt được mục đích cũng không tiếp tục chủ đề lúc trước nữa, cầm đồ Diệp Hạ Lam đưa tới tỉ mỉ ngắm nghía: "À, chồng tôi cũng thích uống trà này lắm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

"Của các cậu ở đây, đó là cho ông bà!" Diệp Ha Lam dùng sức vỗ lên tay Tôn Nhược Vi.

Hai tay Bạc Mộ Vũ xoa mặt nóng bỏng, nhìn Hứa Tân Quân một cái, cuối cùng mới thả lỏng dựa vào ghế.

Cô biết không dễ dàng vượt qua hôm nay, dường như hiện tại bất kì chủ đề gì cũng có thể liên quan tới bản thân và Giang Trần Âm. Hơn nữa Tôn Nhược Vi rất lo lắng cho cô và Giang Trần Âm, cũng không biết sao lại kích động lâu như thế, còn nói với cô rất nhiều chuyện xấu hổ kia...

Cô có chút xấu hổ phiền muộn nhìn Tôn Nhược Vi đang hồ hởi phấn khởi, mấy người phụ nữ ăn uống nói chuyện dưỡng sinh, Bạc Mộ Vũ lặng lẽ gửi tin nhắn.

Mấy phút sau, điện thoại của Bạc Mộ Vũ vang lên, trên màn hình là tên của Lâm Sơ Vãn.

Bạc Mộ Vũ nghe máy: "Chị Sơ Vãn?"

Diệp Hạ Lam và Tôn Nhược Vi nhìn thấy Bạc Mộ Vũ nghe điện thoại đều dừng nói chuyện, chỉ thấy Bạc Mộ Vũ ngừng lại mấy giây rồi nói với đầu bên kia điện thoại: "Chị vội lắm à? Hiện tại có em thể qua làm giúp chị. Vâng, vậy chị đợi em nhé, em tới ngay đây."

Nói xong Bạc Mộ Vũ cúp máy, Diệp Hạ Lam hỏi: "Sao thế? Bạn con có chuyện gì à?"

"Vâng, chị Sơ Vãn muốn nhờ con chút việc."

Con gái ở đây cũng không nói được câu gì, Diệp Hạ Lam dứt khoát tha cho cô: "Vậy con đi đi. Giờ này rồi còn tới nhà người ta, nếu con không về ăn cơm thì nhớ gọi điện đấy."

"Vâng, thế con đi đây ạ. Tạm biệt cô cả cô nhỏ."

Bạc Mộ Vũ vội vàng rời khỏi nhà chạy tới bãi đỗ xe lấy xe, lên xe rồi mới triệt để thả lỏng, còn chưa thắt dây an toàn đã thở một hơi thật dài.

Lúc này điện thoại của cô vang lên, cô nhìn một cái rồi nghe máy, cười một cái với người bên kia điện thoại.

Lâm Sơ Vãn cười hỏi: "Ra ngoài rồi à?"

"Vâng, cảm ơn chị Sơ Vãn." Ngữ điệu của Bạc Mộ Vũ thả lỏng hơn nhiều, "Mẹ em và cô cả cô nhỏ tụ tập, em không nên tham gia thì hơn, nói chuyện không nổi."

"Vậy em có thể thoát thân đi tìm phó tổng Giang rồi." Lâm Sơ Vãn sâu xa cười nói.

"Bây giờ em muốn đi rồi." Bạc Mộ Vũ khẽ cười, "Một tuần rồi em chưa được gặp chị ấy."





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện