Chương 132: Tắm
Trong đêm, hơi thở trong phòng vừa mệt mỏi lại quất quýt.
Bạc Mộ Vũ mệt rã rời, mặc cho người bên cạnh lau người cho mình, sau đó ôm lấy cô vào lòng. Cô vùi đầu vào lòng người yêu, đây là nơi khiến cô gần như mất đi lí trí, cũng là nơi cô thoải mái ỷ lại nhất.
"Có muốn đi tắm không? Chị bế em đi." Giang Trần Âm thì thầm bên tai Bạc Mộ Vũ, cảm nhận được cô chưa ngủ, liền đặt tay lên lưng nhẹ nhàng vuốt ve.
"Em không muốn động đậy..." Ngữ điệu của Bạc Mộ Vũ lười biếng, âm thanh khàn khàn, nghe rất ám muội.
Cô cảm nhận được cổ họng mình không thoải mái, cũng nghe thấy âm thanh của bản thân khác thường, không khỏi xấu hổ rúc sâu vào vòng tay Giang Trần Âm. Quá trình thân mật ban nãy của hai người giống như bộ phim tua chậm phát lại từng cảnh một trong đầu, trước giờ cô chưa từng thấy Giang Trần Âm háo sắc như thế.
Ban đầu cô xấu hổ muốn tránh đi, Giang Trần Âm lại đè thấp giọng thủ thỉ bên tai, "Ngoan, cho chị sờ một cái", sau đó không khống chế được rung động trong nội tâm mà đáp ứng, Giang Trần Âm lại cắn lấy tai cô cười lên, gọi cô là "mèo con tham ăn", nếm thử vị ngọt thuộc về cô.
Bạc Mộ Vũ càng nghĩ càng cảm thấy vành tai nóng rực, Giang Trần Âm vẫn đang xoa lưng cô, cô xấu hổ cắn lấy vai Giang Trần Âm, nhưng không nỡ dùng lực đã thả ra.
Chiếc răng kểnh của cô cọ lên vai Giang Trần Âm, Giang Trần Âm khẽ cười nói: "Sao lại cắn chị? Lại đói rồi à?"
Nhìn thấy dáng vẻ Bạc Mộ Vũ lười biếng nép vào lòng mình lúc này, Giang Trần Âm không nhịn được ôm lấy cô càng thêm chặt. Bạc Mộ Vũ thường ngày có chức vụ quản lí phòng Biên kịch đã có chút lạnh lùng hơn so với dáng vẻ non nớt yên lặng ngày trước, thỉnh thoảng sẽ hung dữ, nhưng khi hai người ở cùng nhau, Bạc Mộ Vũ sẽ mềm đi rất nhiều, dáng vẻ hung dữ cũng mang theo vẻ trẻ con.
Bạc Mộ Vũ động đậy người, ngẩng đầu lên cắn môi nhỏ tiếng nói: "Chị bắt nạt em."
"Rõ ràng là em để chị bắt nạt." Giang Trần Âm cố làm vẻ tủi thân, tay vuốt lưng cho Bạc Mộ Vũ cũng vô thức dừng lại, "Nếu quản lí của chị không cho phép, chị nào dám bắt nạt?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện Bạc Mộ Vũ chủ động thân mật bị Giang Trần Âm vạch trần, bỗng càng thêm xấu hổ, nhích tới gần cắn lên môi Giang Trần Âm một cái, ánh mắt cũng hung dữ.
Giang Trần Âm mỉm cười chịu đựng cơn đau thấp thoáng trên môi, đáy mắt ngập tràn tình ý: "Mấy ngày nay em không ở đây, mỗi ngày chị đều lo lắng em có từ chối yêu cầu xem mắt của bố mẹ hay không, sau đó lại chọc giận hai người họ. Em là người ăn mềm không ăn cứng, rất dễ xảy ra mâu thuẫn. Cho nên ngoại trừ việc nhớ em, chị còn rất lo lắng em sẽ chịu tủi hờn."
Bạc Mộ Vũ ngẩn ra, không biết tại sao Giang Trần Âm lại đột nhiên nói như thế. Nhưng cô rất hưởng thụ những lời này, trong khoảnh khắc dịu dàng, bên tai có lời yêu thương của người yêu, toàn bộ tâm trí Bạc Mộ Vũ đều như được ngâm trong hũ mật.
"Em không xung đột với bố mẹ, em đều nhẫn nhịn." Bạc Mộ Vũ chăm chú nhìn Giang Trần Âm, nói.
"Ngoan vậy à?" Giang Trần Âm híp mắt cười, đưa tay ra xoa mặt cô, "Nhịn nhiều ngày như thế mới về, ban nãy lại bị chị bắt nạt..."
Nói mãi nói mãi lại quay về chuyện này, ấn đường Bạc Mộ Vũ nhíu lại, vệt đỏ trên mặt khiến Bạc Mộ Vũ trở nên yêu kiều thêm mấy phần mà bình thường không có: "Hiện tại chị đang bắt nạt em."
Giang Trần Âm khẽ cười hôn lên ấn đường cô, "Bây giờ không tính, chị không thừa nhận."
Bạc Mộ Vũ cắn môi muốn lật người đè Giang Trần Âm lại, kết quả vừa đè Giang Trần Âm xuống, đau nhức trên cơ thể đã nhắc nhở cô không thể tiếp tục vận động quá sức. Cô thở ra một hơi, mái tóc đen dài che lên cơ thể trần truồng của hai người.
"Sao thế? Khó chịu à?" Giang Trần Âm mặc kệ Bạc Mộ Vũ muốn đè mình xuống làm gì, vội vàng ôm lấy cơ thể cô.
"Ừm, hơi mệt, eo cũng hơi nhức..." Bạc Mộ Vũ nói rồi còn dùng ánh mắt mang theo chút tủi thân nhìn Giang Trần Âm, cơ thể mềm nhũn được Giang Trần Âm ôm lấy.
Lần này Bạc Mộ Vũ không dám động đậy quá nhiều, với tình hình hiện tại của bản thân nào có sức thêm lần nữa. Huống hồ tố chất cơ thể của Giang Trần Âm tốt như thế, trừ phi là trời làm cơn mưa đỏ, nếu không hôm nay cô không có khả năng làm gì Giang Trần Âm. Nghĩ như thế, Bạc Mộ Vũ bỗng nhớ tới lần thân mật trước, cô dễ dàng ra tay, rõ ràng là vì Giang Trần Âm có ý dung túng bản thân.
Nếu không nhìn từ hành động bế cô từ sô-pha lên giường của Giang Trần Âm hôm nay, cô có thể đè được Giang Trần Âm mới là chuyện lạ. Hơn nữa so sánh lần trước với lần này, Giang Trần Âm háo hắc hơn cô rất nhiều.
Bạc Mộ Vũ nghĩ mãi nghĩ mãi càng thêm tủi thân, khẽ hừ lên rồi cắn vai Giang Trần Âm.
"Cô bé xấu xa, lại cắn chị." Giang Trần Âm xoa eo cho Bạc Mộ Vũ, cười một tiếng, "Mau ngủ đi, chị xoa eo cho em."
"Ừm..." Bạc Mộ Vũ không còn sức lực chống đỡ, cơ thể lại được xoa bóp dễ chịu, một lúc sau mí mắt rủ xuống, còn không quên chúc Giang Trần Âm ngủ ngon: "Ngủ ngon, Trần Âm..."
Sáng sớm hôm sau, khi Bạc Mộ Vũ tỉnh giấc, trong phòng đã được tắm trong ánh mặt trời vàng ươm. Cô rời giường mặc váy ngủ duỗi lưng, cơ thể vẫn sót lại cảm giác đau nhũn, cô che mặt cong khóe môi lên.
Bạc Mộ Vũ đánh răng rửa mặt xong liền xuống nhà tìm Giang Trần Âm, vừa đi tới gần bếp liền nghe thấy tiếng dao thớt.
Trong bếp đang nấu cháo thịt nạc cùng rau, hương thơm nghi ngút, dưa chuột Giang Trần Âm đang thái cũng có mùi tươi ngon. Những hương thơm này không những khơi gợi cơn thèm ăn của Bạc Mộ Vũ, mà còn khiến Bạc Mộ Vũ có cảm giác của gia đình, không phải gia đình theo ý nghĩa truyền thống như cô và bố mẹ ở cùng nhau, mà là gia đình với người yêu bầu bạn sớm chiều.
Cô nhẹ chân đi tới, dừng sau lưng Giang Trần Âm, đưa tay ra vòng lấy eo Giang Trần Âm, dùng âm thanh trong trẻo của bản thân dịu dàng lên tiếng: "Trần Âm, chị dậy lúc nào thế? Em không cảm nhận được."
"Sớm hơn em một tiếng." Giang Trần Âm cười lên gạt dưa chuột đã thái xong sang một bên, đặt dao xuống, giơ hai tay dính nước lên, quay người: "Sau đó xuống đây làm bữa sáng cho mèo con tham ăn, nếu không đợi sau khi mèo con tỉnh dậy sẽ đói bụng."
"Thật ra em cũng không tham ăn lắm." Bạc Mộ Vũ nhích tới gần đưa trán chạm vào trán Giang Trần Âm, chớp chớp mắt cong môi nói: "Hôm nay em không về, chút nữa sẽ nghĩ lí do nói với mẹ, nói em tiện đường đi từ chỗ chị Sơ Vãn tới chỗ chị, ngày mai tan làm sẽ về."
Tay Giang Trần Âm đang ướt không thể chạm vào Bạc Mộ Vũ, chỉ có thể học theo động tác của cô, cọ trán lên trán cô: "Đã nói là về nhà ở cùng bố mẹ một thời gian rồi mà? Giữa đường chạy về đây, không chuyên tâm."
Hai mắt Bạc Mộ Vũ không trốn tránh, nhân lúc Giang Trần Âm không thể chạm vào mình, đưa tay ra ôm lấy mặt Giang Trần Âm khẽ nói: "Em nhớ chị, mấy bức ảnh kia không đủ ngắm, muốn nhìn người thật."
Nói tới đây, Bạc Mộ Vũ lập tức chớp mắt mấy cái, hai má nhanh chóng nổi lên vệt đỏ có thể dễ dàng thấy bằng mắt thường. Khó khăn lắm cô mới gạt chuyện tối qua đi, kết quả lại bị Giang Trân Âm kéo lại.
Trong lòng Bạc Mộ Vũ nhịn lại, lần trước bắt nạt Giang Trần Âm tốt xấu gì cũng là cô chủ động bắt nạt, ai ngờ lần này người bị bắt nạt lại là bản thân, chủ động yêu cầu bị bắt nạt cũng là bản thân. Nếu không phải cô chủ động, Giang Trần Âm sẽ không nghĩ về hướng đó đúng không? Đúng, suốt