Chương 133: Ưm ưm ưm
Diệp Hạ Lam không biết bản thân về nhà bằng cách nào, trong lòng đủ loại cảm xúc, ôm chai xì dầu vào thang máy, sau đó ôm nó vào cửa nhà mình rồi đá cửa.
Bạc Minh Lương đang xào rau đột nhiên bị ngắt quãng, vội vàng xông ra cửa, ông chú thô lỗ với dây thần kinh thẳng tắp căn bản không chú ý tới sự khác thường của vợ, lẩm nhẩm một câu "Sao không mang chìa khóa, ôi rau của anh!" Sau đó cướp lấy chai xì dầu trong tay vợ rồi chạy về bếp.
Hành động khẩn trương của chồng khiến Diệp Hạ Lam run lên, thật sự cảm thấy bản thân run lên một cái rồi mới tỉnh lại, nhưng cảnh tượng giống như giấc mơ ban nãy vẫn lưu lại trong kí ức.
Diệp Hạ Lam không biết phải hình dung tâm trạng hiện tại thế nào, tức giận, buồn bã, nóng nảy, phiền muộn, đại khái là có tất cả. Mẹ Diệp vòng qua vòng lại phòng khách mấy lần, vừa đi vừa gãi đầu mình, hung hăng đấm một cái lên cửa sổ.
Diệp Hạ Lam vẫn nhớ rất nhiều năm trước bản thân rất đau lòng với chuyện Giang Trần Âm gặp phải, cảm thấy chuyện này tàn nhẫn nhường nào khi xảy ra với một cô gái, Giang Trần Âm lại lương thiện như thế, nhất định sẽ tạo thành đả kích cực lớn. Sau này quả nhiên Giang Trần Âm có nút thắt, Diệp Hạ Lam liền nói với Giang Trần Âm, cả đời này hai ta mãi là bạn tốt, cho dù Giang Trần Âm không tìm bạn đời vì nút thắt kia, Diệp Hạ Lam cũng sẽ không chỉ chỉ trỏ trỏ quyết định của Giang Trần Âm như những người qua đường không hiểu chuyện khác.
Thỉnh thoảng Diệp Hạ Lam trêu đùa Giang Trần Âm không có đối tượng, nhưng trước giờ chưa từng cảm thấy không tìm đối tượng là sai lầm. Huống hồ mẹ Diệp cảm thấy người phụ nữ ưu tú như Giang Trần Âm, nào có hợp với những người đàn ông chỉ muốn lấy phụ nữ về nhà làm bà nội trợ.
Nhưng nếu thật sự có một ngày Giang Trần Âm có bạn đời, Diệp Hạ Lam chắc chắn sẽ vui vẻ giống như người nhà họ Giang. Gia thế của Giang Trần Âm tốt như vậy, vẻ ngoài lại xinh đẹp, sự nghiệp cũng thành công, người lọt vào mắt cũng sẽ rất ưu tú. Cho nên mẹ Diệp quyết định ủng hộ trăm phần trăm, chỉ cần Giang Trần Âm thích là được.
Diệp Hạ Lam nghĩ tới đây lại bĩu môi chạy tới sô-pha nắm lấy gối ôm ra sức đánh lên, vừa buồn bã vừa đau đầu.
Mẹ Diệp còn tưởng rằng con gái nhà mình đần thối giống như ông chồng mình, trì độn lại ngốc nghếch, chuyện như yêu đương phải đợi mẹ tìm cho đối tượng xem mắt. Con nhóc này, không ngờ con bé thối tha này lại qua lại với Giang Trần Âm, hơn nữa còn nhiệt tình như thế, nhìn dáng vẻ này có lẽ đã là tình nhân không sai được đi đâu.
Quan trọng là, con gái nhà mình là một tờ giấy trắng, có lẽ sẽ hiểu sai tính chất tình cảm, nhưng Giang Trần Âm sẽ không. Giang Trần Âm tuyệt nhiên là người làm việc suy nghĩ cặn kẽ thấu đáo, đã thành thế này rồi, rõ ràng hai người đã xác định tính chất tình cảm.
Diệp Hạ Lam vừa nghĩ tới tầng quan hệ này lại càng buồn bã, nước mắt lã chã rơi xuống gối, tay nắm chặt lấy gối ôm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phải làm sao đây? Khó khăn lắm cô giáo Giang mới có đối tượng, vốn dĩ bản thân phải vui vẻ, nhưng đối tượng này lại là con gái nhà mình, trái tim Diệp Hạ Lam cứ nâng lên rồi lại hạ xuống. Cơn tức xông lên đỉnh đầu, lại bị buồn bã cùng muộn phiền đè xuống một chút.
Bạc Mộ Vũ vào nhà nhìn thấy Diệp Hạ Lam ngồi trên sô-pha ôm lấy gối lau nước mắt, ban nãy cô và Giang Trần Âm vừa hôn nhau nên có chút chột dạ, vô thức mím môi sau đó mới khẽ nói: "Mẹ, con tan làm rồi."
Diệp Hạ Lam nghe thấy âm thanh, máu nóng liền xông lên đầu, ném gối xuống chạy tới lườm con gái, hai mắt ửng đỏ trừng lên như chuông đồng: "Sao cô về muộn thế? Cô đã đi đâu? Hôm qua ở nhà cô giáo Giang làm gì? Cô còn biết về à?"
"Con..." Bạc Mộ Vũ nuốt nước bọt, "Mẹ, mẹ sao thế?"
"Tôi làm sao..." Diệp Hạ Lam ngẩn ra, đột nhiên có cảm giác đau đớn trào lên trong tim, dụi mắt khóc lên, "Tôi có thể làm sao chứ? Tôi chỉ là đồ nhiều chuyện, lo này lo nọ cho cô, tới cuối cùng tôi cũng không có kết cục tốt. Tôi còn phải chùi mông cho cô..."
"Con không làm gì mà..." Trong lòng Bạc Mộ Vũ thấp thỏm, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này Bạc Minh Lương cũng đã xào rau xong, nghe thấy động tĩnh bên ngoài vội vàng chạy ra ngoài, thấy vợ mình lau nước mắt nước mũi, đau lòng ôm lấy vai vợ, nói: "Làm sao thế?" Rồi lại nhìn Tiểu Vũ: "Mẹ con bảo con đi xem mắt à? Con không đồng ý?"
"Con không..."
"Họ Bạc kia! Anh lại nói em hung dữ!" Diệp Hạ Lam không đợi Bạc Mộ Vũ nói xong liền vỗ một cái lên lưng chồng, đánh Bạc Minh Lương kêu gào, khóc tới thương tâm, chỉ vào Bạc Minh Lương: "Đều là lỗi của anh, nếu không phải năm đó anh nhất quyết bắt tôi sinh đứa trẻ đen đủi này ra, hôm nay tôi có khổ sở vậy không? Đều là lỗi của anh!"
"Rốt cuộc con làm sao, mẹ, mẹ..." Bạc Mộ Vũ nhỏ tiếng hỏi, cẩn thận tiến lên phía trước muốn kéo tay Diệp Hạ Lam.
Diệp Hạ Lam lập tức trừng đôi mắt đỏ: "Cô đứng yên đấy cho tôi!"
Bạc Mộ Vũ giật thót dừng lại giữa chừng, không dám tiếp tục tiến lên, nhưng cũng không dám rời khỏi phòng khách.
Lúc này Bạc Minh Lương cảm nhận được không phải chuyện nhỏ, vội vàng đi tới ôm lấy Diệp Hạ Lam dỗ dành: "Mami, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn no rồi chúng ta lại thảo luận. Có chuyện gì chúng ta ăn no cái đã rồi giải quyết sau, ai bắt nạt em anh sẽ báo thù cho em!"
Diệp Hạ Lam vốn muốn giãy giụa, vừa nghe chồng nói như thế liền gào lên: "Con gái anh bắt nạt tôi! Anh gạch tên nó khỏi hộ khẩu cho tôi!"
Lần này Bạc Mộ Vũ mù mịt, nhưng vì bản thân thật sự chột dạ, chỉ có thể đứng im lặng ở một bên.
"Được được được, gạch đi, chúng ta ăn cơm trước đã..."
"Không ăn!"
"Được được được, vậy thì ăn canh, uống canh xong chúng ta về phòng, anh cho em tiền anh câu cá thắng..."
Bạc Minh Lương vừa dỗ dành Diệp Hạ Lam vào nhà ăn, vừa đưa tay làm động tác với Bạc Mộ Vũ ở sau lưng, bảo Bạc Mộ Vũ cùng đi ăn.
Bữa cơm này rất kì quái khác thường, Diệp Hạ Lam chưa ăn được bao nhiêu, được Bạc Minh Lương dỗ dành ăn nửa bát cơm, uống nửa bát canh. Hai bố con run rẩy ở một bên quan sát, thấy Diệp Hạ Lam vừa ăn vừa nhịn khóc, sau khi uống canh xong liền khóc lóc chạy về phòng.
Bạc Minh Lương đuổi theo về phòng dỗ dành, Bạc Mộ Vũ cũng không ăn nổi nữa, dọn dẹp bát đũa về phòng.
Diệp Hạ Lam về tới phòng ngủ liền bò lên giường đắp chăn kín mít hừ lên mấy tiếng, càng nghĩ càng thấy buồn.
Bạc Minh Lương đóng cửa phòng bật đèn, người đàn ông thô kệch cao mét tám hiếm khi thấy vợ làm loạn như thế. Anh nhớ năm đó anh bảo Diệp Hạ Lam sinh đứa trẻ này, tới tuổi rồi sẽ kết hôn, Diệp Hạ Lam cũng không buồn bã và tức giận như thế.
Anh nhớ năm đó Diệp Hạ Lam mang thai khi mới thành niên, còn anh sắp ba mươi. Anh rất yêu vợ, sớm đã dẫn Diệp Hạ Lam về nhà gặp bố mẹ. Sau này có thai là chuyện sơ suất, nhưng anh chưa từng nghĩ tới bất kì lí do để gạt bỏ Diệp Hạ Lam và đứa trẻ, ngay lập tức anh trưng cầu sự đồng ý của Diệp Hạ Lam, muốn tổ chức hôn lễ trước, đợi tới khi Diệp Hạ Lam đủ tuổi sẽ đi đăng kí kết hôn.
Diệp Hạ Lam năm đó còn trẻ, rất khó khăn đưa ra quyết định, buổi tối quyết định sẽ sinh đưa trẻ này ra đã khóc rất lâu, anh gần như dùng tất cả mọi phương pháp có thể dùng để chứng minh bản thân sẽ không phụ lại vợ.
Nhiều năm qua đi, anh hoang mang nhớ lại quá khứ, đây là lần thứ hai Diệp Hạ Lam náo loạn dữ dội như thế, còn dữ dội hơn cả năm đó.
Nói vậy có nghĩa là, những năm qua anh đã làm không tệ, ít nhất Diệp Hạ Lam rất vui vẻ.
Người đàn ông cao to cười hi hi, bò theo lên giường, dùng cái ôm vững chắc của mình ôm vợ vào lòng: "Mami, xảy ra chuyện gì thế? Hiện tại chỉ có hai chúng ta, mau nói cho anh đi."
Diệp Hạ Lam ngẩng đầu nhìn chồng, kéo chăn ra,