Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 18


trước sau

Đôi khi Bạc Mộ Vũ lại miên mang suy nghĩ, "tổn thương" rốt cuộc bản chất của từ này là gì.

Trong tiềm thức của nàng, những tác động gây hại đến tâm lý hay thể xác mới gọi là tổn thương. Nhưng từ đầu đến cuối, nàng chưa từng làm những chuyện như thế, nàng chỉ từ chối tiếp nhận những thứ mà mình không muốn.

Thời đại học cũng đã từng phát sinh chuyện như vậy, sau đó lại có một số lời bàn tán, nói nàng đã làm tổn thương một đồng học, khiến cho đồng học đó trong suốt một thời gian không thể tỉnh táo học tập trở lại.

Mà chính nàng nhớ rất rõ mình chỉ nói duy nhất một câu "Không, tôi không thích cậu", gần như chỉ một câu như vậy.

Nàng từ chối thứ mà mìnhkhông muốn, lại làm đối phương bị tổn thương, vậy muốn tránh cho chuyện đó không xảy ra, chẳng phải là đồng ý tiếp nhận sao? Nhưng nếu như chấp nhận, khi đó chính bản thân sẽ là người chịu tổn thương, thì ai, ai sẽ là người chữa lành nó?

Bạc Mộ Vũ rời đi buổi tiệc, ngồi trên taxi, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay vuốt ve màn hình điện thoại vừa tắt.

"Đấm thẻ, khóc la gào thét, vẫn tiếp tục bị thương ( 1/1 )"

Đây là vòng bằng hữu nàng vừa nhìn thấy, người phát bài đăng là người vừa rồi bị nàng từ chối trong buổi tiệc, Dương Khiêm, phía dưới bài đăng có mấy đồng nghiệp phát cho hắn vài trái tim bé nhỏ.

Taxi ngừng lại gần biệt thự của Giang Trần Âm, Bạc Mộ Vũ xuống xe, mang theo hộp bánh ngọt về nhà.

Những lời đồn đãi có liên quan đến nàng đến bây giờ cũng không ít đi, nhưng vẫn vậy, nàng đã quen rồi, nhiều khi nàng cũng không thể hiểu nổi.

Nàng đoán là Giang Trần Âm đã về nhà cho nên bước chân thoáng nhanh hơn, nhìn nhìn cái hộp nhỏ trên tay mình, khóe môi nàng cong lên, một nụ cười mà cả buổi tối nàng cũng không hề có được.

Rất nhanh đi đến trước cửa, vài câu đối thoại người tới tôi đi làm Bạc Mộ Vũ phải dừng bước tại chỗ rẽ.

"Trần Âm, chỉ là đêm nay anh có một buổi xã giao, trùng hợp thấy chiếc bánh ngọt này, nhìn cũng không tồi cho nên mới đến đây đưa cho em thôi. Anh không có ý gì khác......"

Vừa nói đó là một người đàn ông quần áo tây trang phẳng phiu, người rất cao, gương mặt tuấn lãng, giọng nói trầm thấp.

Giang Trần Âm hai tay khoanh trước ngực, là biểu hiện rất hiếm thấy, không có lấy một nụ cười, chân mày nhíu chặt.

"Dịch An." Cô thở dài, muốn nói lại thôi "Trước kia không phải giữa chúng ta đã nói rất rõ ràng......"

Mạnh Dịch An tiến lên một bước "Anh biết, nhưng thật sự anh không có ý nào khác. Anh không dám trông mong điều gì, chỉ hy vọng chúng ta vẫn là bạn, thỉnh thoảng em có thế chấp nhận lòng tốt của anh, không hơn không kém."

Lúc này Bạc Mộ Vũ mới nhìn đến hộp bánh xinh đẹp trên tay người đàn ông kia, cách đóng hộp như thế, là ở nơi xã giao nào thấy được rồi thuận tiện mang sang đây.

Người này nàng chưa từng gặp, anh ta là ai?

Bạc Mộ Vũ vẫn chưa tìm được manh mối gì, Giang Trần Âm liền lắc đầu: "Giữa chúng ta đã thật sự kết thúc, lòng tốt như vậy đối với bạn bè đúng là không có gì, nhưng rốt cuộc thì chúng ta đã từng ở bên nhau, vì để tránh cho những thứ không cần thiết, phiền anh sau này đừng đưa đến cho tôi bất cứ thứ gì."

"Trần Âm......"

"Quay về đi." Giang Trần Âm buông hai tay xuống, quay đầu đi vào nhà, không một chút do dự.

Bạc Mộ Vũ nhìn thấy người đàn ông này vẫn đứng đó, nhìn mãi về phía cánh cửa đóng chặt, một lát sau mới xoay người rời đi.

Người này nàng chưa từng gặp, nhưng theo như lời Giang Trần Âm nói, anh ta và Giang Trần Âm đã từng ở bên nhau. Chuyện này là khi nào? Tại sao nàng lại không có một chút ấn tượng? Đừng nói là Giang Trần Âm đã từng yêu, ngay cả người đàn ông này nàng cũng chưa từng biết, chưa từng thấy.

Bạc Mộ Vũ giống như người đàn ông, đứng tại chỗ hồi lâu, sau đó mới nhấc chân đi vào nhà.

Nàng mở cửa, đèn phòng khách vẫn còn mở cho nàng, Giang Trần Âm lại không ở đây.

Nàng đi vào phòng bếp, thấy Giang Trần Âm đang dựa vào tủ chén, tay trái ôm trước ngực, khuỷu tay phải dựng trên mu bàn tay trái, trên tay phải cầm ly cà phê, miệng nhỏ uống một ngụm.

Nhìn dáng vẻ, có lẽ Giang Trần Âm đã trở về lâu rồi.

Vừa rồi Bạc Mộ Vũ chỉ lo lắng nghe cuộc đối thoại giữa cô và người đàn ông kia, nhất thời không để ý đến cô đã đổi quần áo, một thân áo thun ngắn lộ nửa vai và quần jean mỏng màu lam, thân hình cao gầy, theo động tác của cô, cơ bụng dưới chiếc áo như ẩn như hiện.

"Dì Âm."

Giang Trần Âm quay đầu nhìn lại, đôi mắt bình tĩnh vốn có nâng lên, đôi môi đỏ mọng vẽ ra nụ cười "Về rồi sao? Tối nay đã ăn món ngon gì?"

"Đều không có gì cả." Bạc Mộ Vũ lắc lắc đầu, nhấc hộp bánh ngọt trong tay mình lên "Đây là bánh kem nhỏ con mua cho dì."

Giang Trần Âm tựa tiếu phi tiếu nói: "Con đây là muốn đem bài tập vừa rồi của ta biến thành công cóc sao?"

Cô buông cái ly xuống sờ sờ bụng mình, đã lớn rồi mà còn ăn đêm, có phải đứa nhỏ này cho rằng cô vẫn là tiểu cô nương mới hai mươi mấy tuổi không vậy.

Từ khi bước sang ba mươi tuổi, Giang Trần Âm rất ít khi đụng vào đồ ngọt, không phải là không thể ăn, chỉ là cô đang cố gắng hạn chế, hơn nữa riết rồi đã thành thói quen.

Bạc Mộ Vũ thấy thế, cũng không nói gì, chỉ nói lại một câu "Vậy thì không ăn", sau đó yên lặng bước đi, muốn đem bánh kem để vào tủ lạnh.

Mới vừa mở cửa tủ lạnh ra thì đã bị bàn tay vừa trắng vừa dài tiến lên ngăn cản, "bang" một tiếng liền đóng lại, nàng ngơ ngác quay đầu.

Một tay khác của Giang Trần Âm cầm lấy hộp nhỏ đang lơ lửng, ngữ khí tự nhiên nói: "Nhưng nó là do Mộ Vũ của chúng ta mang về, tại sao lại không thể ăn? Cùng lắm thì ngày mai tập thêm nửa tiếng."

Nàng ngơ ngác bị Giang Trần Âm kéo đến bàn ăn ngồi xuống, thấy chiếc hộp mình mang về từ từ được mở ra, cảm giác trong lòng thật thỏa mãn giống như cái cảm giác lễ vật do mình chuẩn bị được người mình để ý nhận lấy trong vui sướng.

Bởi vì món đồ vừa rồi người đàn ông kia đưa đến, Giang Trần Âm không nhận lấy.

Nụ cười trong đáy mắt thoáng chốc lại hóa u buồn, nàng rất muốn biết mối quan hệ giữa người đàn ông đó và Giang Trần Âm. Dù cho Giang Trần Âm đã từ chối lòng tốt của anh ta, dù cho đó là chuyện đã từng, nhưng nàng vẫn muốn biết.

Tuy nhiên, nàng không thể khẳng định người đàn ông đó có liên quan với chuyện mà Giang lão gia đã nói hay không, cho nên nàng không thể lỗ mãng.

Dòng suy nghĩ này diễn ra rất nhanh trong đầu Bạc Mộ Vũ, nàng nhẹ giọng hỏi: "Ngon không? Có quá ngọt không vậy?"

"Rất ngon." Giang Trần Âm dùng nĩa chọn một ít kem đưa vào miệng, sau đó hỏi nàng: "Chúng ta mỗi người một nửa được không? Giúp ta chia sẻ một chút."

"Được, vậy dì để lại cho con một ít." Bạc Mộ Vũ đồng ý, vẫn nhìn cô.

"Không cần đâu, lại đây cùng nhau ăn đi." Giang Trần Âm cười vươn tay ra "Tới, qua đây."

Giống như khi còn nhỏ, Giang Trần Âm muốn đút nàng ăn cái gì thì liền vươn một tay ra, sau đó một tay khác ôm lấy cả người nàng, rồi liền dùng một thanh âm nhu hòa dễ nghe dỗ dành nàng: "Mộ Vũ của chúng ta phải ăn nè, a...... há miệng......"

Bạc Mộ Vũ liền mềm mại cười, mở miệng nhỏ của mình ra, để cô đút cho mình một muỗng cháo nho nhỏ hay là món ăn nào khác.

Nàng tươi cười giống như hồi ức, vừa thân mật vừa ôn nhu, như dòng nước luôn trước sau một chảy quanh nàng, mềm mại nhưng mạnh mẽ.

Bạc Mộ Vũ trở lại hiện thực, sau đó chạy nhanh qua ngồi xuống, để Giang Trần âm vòng tay qua ôm vai nàng, giây tiếp theo bên tai liền nghe được giọng cười trầm thấp của cô: "Tới, ăn một miếng nào."

Nàng nghe lời liền há miệng, vị ngọt của miếng bánh kem liền bao lấy lòng nàng.

Cho dù vào

ngay lúc này, nàng vẫn nhớ rõ những nghi hoặc trong lòng mình, nàng không muốn dì Âm của mình mãi mãi chịu đựng những cảm xúc mà vốn dĩ nó không nên tồn tại.

"Dì Âm, vừa rồi ở trước cửa, con thấy dì nói chuyện với một người."

Nàng vừa mới dứt lời liền cảm giác được động tác múc kem của Giang Trần Âm khựng lại, tuy rất nhanh trở lại bình thường nhưng nàng đã thấy được.

Giang Trần Âm lại đút cho nàng một miếng nữa rồi buông nĩa, nhàn nhạt hỏi: "Vậy con có nghe được không?"

"Ừm, nghe được một ít."

Bạc Mộ Vũ nghiêng đầu nhìn Giang Trần Âm, hai tay kéo góc áo cô "Con muốn biết chuyện của dì...... trước kia dì nói sẽ đối tốt với con cả đời, bây giờ con muốn biết chuyện của dì, dì có thể đừng gạt con không?"

"Đứa nhỏ ngốc này ......" Giang Trần Âm cười sờ sờ đầu nàng, trong mắt tràng đầy sủng nịch "Con muốn biết, đương nhiên ta sẽ nói cho con, nôn nóng như vậy làm gì?"

Bạc Mộ Vũ không nói gì, tay vẫn còn nắm lấy góc áo Giang Trần Âm, nhưng lực nắm dần dần được thả lỏng.

"Chẳng qua, chuyện này không dễ nói như vậy." Giang Trần Âm thở dài một hơi, sau đó lại cười nói: "Có thể để ta ôm chặt con một lát không?"

Bạc Mộ Vũ tự giác ngồi gần hơn, hai tay sửa sửa ôm lấy eo Giang Trần Âm, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Được, con tới gần hơn rồi, dì ôm đi."

Giang Trần Âm khẽ cười, hai tay ôm lấy tiểu lò sưởi vào trong lòng, đầu đặt gần sát khuôn mặt Bạc Mộ Vũ, như đang tìm kiếm nơi để tựa vào.

"Người vừa rồi là Mạnh Dịch An, ta và hắn quen biết nhau đã nhiều năm, ba mẹ ta rất thích hắn. Hằn và ta học cùng một trường tiểu học, cùng một trường sơ trung, cho đến khi lên đến cao trung mới tách ra. Thành tích của hắn rất xuất sắc, so với ta còn tốt hơn, cho nên lúc thi đại học, hắn cố tình bỏ lại một đề mục không trả lời, sau đó hắn nói, là do hắn muốn cùng ta học chung một trường đại học."

Bạc Mộ Vũ mở to hai mắt, lúc nàng quay đầu nhìn về phía Giang Trần Âm, cô cũng không phản ứng lại.

Giang Trần Âm xoa xoa tóc Bạc Mộ Vũ, nói tiếp: "Không chỉ riêng ba mẹ, ta cũng từng thích hắn, ta thừa nhận, ta đã từng thích hắn." Cô ngừng lại, giọng nói mang theo chút phiền muộn: "Nhưng cũng chỉ dừng lại ở thích mà thôi."

"Cho nên, hai người chia tay?" Bạc Mộ Vũ cọ cọ vào mặt cô.

"Ừ, chia tay." Giang Trần Âm thở dài, giọng nói lúc này nhẹ nhàng hơn nhiều: "Lúc trước ở bên hắn, ta rất sợ sẽ gây tổn thương cho người khác, ta sợ hãi, ta sợ mỗi một việc ta làm sẽ khiến người khác bị tổn thương, hơn nữa lại vô pháp vãn hồi."

Những câu nói đó, cô nói vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ đến mức như đang lẩm bẩm một mình, hai tay cô ôm Bạc Mộ Vũ đột dùng nhiều sức hơn.

"Ta và hắn quen nhau từ nhỏ, ta rất tin tưởng hắn. Trong lúc tâm tình ta trở nên tệ hại nhất, chính hắn ở bên ta trong khoảng thời gian đó. Cho nên sau khi khi tâm tình ta dần trở nên bình tĩnh, ta vẫn như cũ, vẫn tin tưởng hắn, hơn nữa còn thử tiếp nhận lời thổ lộ của hắn. Nhưng về sau ta lại phát hiện ra rằng, thứ mà hắn muốn từ ta, ta không cách nào cho hắn."

"Là thứ gì?" Bạc Mộ Vũ nôn nóng, có chút tò mò.

Giang Trần Âm cười cười "Là yêu."

"Yêu có thể cho sao?"

"Yêu là cần thể hiện." Giang Trần Âm thu ý cười "Lúc ấy, hắn nói hắn không cảm giác được ta yêu hắn, cái loại cảm giác vướng bận trong lòng, được nhớ nhung, được yêu thương, một chút hắn cũng không cảm giác được. Hắn còn nói, ta như vậy làm cho hắn rất khó chịu."

Bạc Mộ Vũ hỏi: "Bởi vì dì không thể hiện một tình yêu mà hắn muốn, sau đó hai người liền chia tay?"

"Đúng vậy, là ta yêu cầu chia tay. Khi hắn nói hắn rất khổ sở, cơ hồ chỉ trong nháy mắt ta liền nghĩ đến hai chữ chia tay, ta rất sợ sẽ tổn thương người khác. Cho đến bây giờ, ta cũng không muốn thử thêm một lần, ta thật sự sợ mùi vị năm xưa khi ta gây ra tổn thương cho người khác ......"

Thanh âm của cô bắt đầu trở nên run rẩy, từng nỗi sợ trong tim cô đang lan tràn, tựa như những cành lá tươi tốt sinh sôi nảy nở.

Cảm giác này không có hồi kết.

Rất khó để cô có thể đem hết bí mật sâu kín trong lòng cô nói ra với Bạc Mộ Vũ, bởi vì đứa nhỏ này từ nhỏ đã ở bên cô như là một người bạn, rất ít khi khóc nháo với cô, cô nói gì, đứa nhỏ này cũng nghe, còn nhớ rất kỹ.

Cho nên những bất an thông qua giọng nói và từng động tác của cô đều truyền vào lòng ngực Bạc Mộ Vũ, rất rõ ràng và chân thật.

"Sau khi chia tay, ta càng khẳng định được ta thật sự không yêu hắn. Bởi vì có một người bạn nói với ta, tâm tình của hắn trong một thời gian rất tệ hại, ngay cả công việc cũng không theo kịp tiến độ, nhưng cũng vào lúc đó, ta lại cảm thấy nhẹ nhõm đi mấy phần, như đã trút đi được gánh nặng. Ta chỉ cảm thấy một chút đau lòng nhưng phần hơn là cảm giác áy náy vì để hắn phải chịu khổ sở."

"Được rồi, đừng nói nữa." Bạc Mộ Vũ nắm lấy đôi tay đang run rẩy của cô, trước mắt không quan tâm đến gì nữa "Con biết rồi, sau này sẽ không hỏi lại, không nên nói nữa."

Hai tay Giang Trần Âm được Bạc Mộ Vũ ôm vào trong ngực, cơ thể cô cũng được nàng che chở, cái cảm giác này, cảm giác mà có một nơi để dựa dẫm mỗi khi cô cảm thấy sợ hãi đã rất lâu rồi cô chưa từng có.

"Mộ Vũ......" Giang Trần Âm thấp giọng gọi tên nàng.

"Được rồi, dì Âm, không cần nói nữa, con không hỏi." Bạc Mộ Vũ vội vàng cắt đứt, tay ôn nhu đặt ở sau lưng cô.

Giang Trần Âm cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Không sao, chuyện con muốn biết, ta đều sẽ nói cho con."

Tuy lời cô nói như thế, nhưng đôi tay vẫn run rẩy như cũ, chỉ là đã từ từ thoát ra, sau đó ôm lấy Bạc Mộ Vũ, vùi đầu vào cổ Bạc Mộ Vũ.

"Không, con không hỏi nữa, không hỏi nữa......" Bạc Mộ Vũ lẩm bẩm nói.

Không thể hỏi nữa, mặc dù nàng có cảm giác đã đến, vấn đề không phải nằm ở Mạnh Dịch An.

Nỗi sợ của Giang Trần Âm quá mãnh liệt, cần phải biết dừng lại đúng lúc để tránh gây ra tổn hại không nên có và để lại di chứng nghiêm trọng. Huống hồ, Giang Trần Âm cũng đã nói, lúc trước, khi bên cạnh Mạnh Dịch An thì rất sợ bản thân sẽ làm người khác tổn thương.

Mấu chốt lí giải duy nhất đó chính là trước Mạnh Dịch An.

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả không nghĩ nói chuyện.

Hết chương 18


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện