Bạc Mộ Vũ giữ vững quyết định của mình, sẽ không hỏi Giang Trần Âm thêm bất kì câu nào liên quan đến vấn đề của quá khứ.
Nàng chắn chắn nếu như mình nói ra những nghi hoặc của bản thân, Giang Trần Âm sẽ trả lời hết tất cả, một chữ cũng không giấu diếm nàng.
Nhưng nàng không thể làm như vậy, trong khi bản thân nàng biết rõ những chuyện xưa đó tựa như cây đao đang treo lơ lửng ở một nơi, nhưng nàng một hai phải kề cổ Giang Trần Âm vào cây đao kia chỉ vì nàng muốn biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra.
Nàng không làm được, cũng không được làm.
Buổi tối hôm đó, sau khi Giang Trần Âm kể lại hết mọi chuyện về Mạnh Dịch An thì dần dần bĩnh tĩnh trở lại, khôi phục bộ dáng thường ngày. Thật ra, cô không bộc lộ quá rõ cảm xúc tiêu cực của mình khi kể lại, chỉ vì lúc đó, Bạc Mộ Vũ quá gần, cho nên có thể tinh tường cảm nhận hết thảy sự bất an, yếu ớt trong giọng nói, cũng chạm vào bàn tay cô đang run rẩy.
Sau đó, khi Bạc Mộ Vũ nhìn thấy Giang Trần Âm ôn nhu mỉm cười, nàng lại sinh ra một ý nghĩ hay nói đó là một loại xung động.
Nàng ghét bỏ tuổi tác của mình, tại sao nàng lại nhỏ tuổi hơn Giang Trần Âm nhiều như thế, tại sao nàng không phải là người bên cạnh Giang Trần Âm vào những lúc cô yếu đuối nhất, tại sao chỉ là một sự an ủi cơ bản nhất nàng cũng không làm được.
Chỉ có thể ở đó nỉ non mãi một câu bên tai Giang Trần Âm, không nói nữa, không cần phải nói nữa.
Điều duy nhất nàng làm chỉ là không được hỏi, còn cái ôm mà nàng dành cho Giang Trần Âm có lẽ nó chẳng mang đến tác dụng gì.
Đã qua nhiều năm, nhưng những chuyện đó vẫn để lại cho Giang Trần Âm sự sợ hãi như thế, vậy chỉ là một cái ôm thì có ích lợi gì chứ?
Năm đó ai là người đã cho Giang Trần Âm sự ôm ấp, là người lớn tuổi hơn nàng? Là người trưởng thành hơn nàng? Là người có thể cho Giang Trần Âm sự yên tâm nhiều hơn nàng?
Cho nên, bây giờ biết phải làm gì? Chỉ có thể không hỏi nữa, không nhắc nữa.
Chỉ cần ở lại với Giang Trần Âm là được, chỉ cần bên cạnh cô là được, chỉ cần cô còn muốn sự ấm ấp ít ỏi từ cái ôm của mình, như vậy là đủ rồi.
Thời gian một tháng cứ như vậy vội vàng trôi qua, cách sinh nhật lần thứ 22 của Bạc Mộ Vũ mấy hôm, nàng nhận được tin, cuối tuần ba mẹ nàng sẽ trở về.
Sáng sớm thứ bảy, Bạc Mộ Vũ không thu dọn đồ đạt mang đến, chỉ đem đi vài bộ quần áo.
Giang Trần Âm biết rõ tâm tư của nàng, từ sáng sớm đã đi cùng nàng ra ngoài, nhéo nhéo mặt nàng cười nói: “Được rồi, nhớ phải ngoan, ta còn ở đây mà, qua sinh nhật con xong rồi quay về.”
Bạc Mộ Vũ nhìn Giang Trần Âm: “Sinh nhật con dì sẽ qua sao?”
Giang Trần Âm chưa kịp trả lời, nàng liền nắm lấy tay Giang Trần Âm, trong ánh mắt đều là sự nôn nóng và chờ đợi “Nhiều năm rồi dì đã không cùng con ăn sinh nhật, năm nay dì cùng con trải qua được không?”
“Sẽ mà, ta nhất định ăn cùng con.” Giang Trần Âm muốn tươi cười với nàng, nhưng đột nhiên lại cảm thấy đau lòng, nắm lại tay nàng “Sau này, mỗi sinh nhật của con đều sẽ có ta, ta không đi nữa, ta hứa.”
Giang Trần Âm cảm thấy, năm đó cô rời đi, ngoại trừ ba mẹ và các anh, người cô có lỗi nhất chính là đứa nhỏ này. Nàng không có quan hệ máu mủ với cô, nhưng lại giống như ba mẹ và các anh cô, bốn năm mong nhớ cô, chưa bao giờ thôi chờ đợi cô.
Đột nhiên cô cảm thấy khi bản thân muốn quay về, mặt ngoài thoạt nhìn có vẻ như bốn năm sóng gió rốt cuộc cũng đã bình yên, nhưng nguyên nhân chính có lẽ đó là người thân và cả đứa nhỏ này.
“Ừm……” Bạc Mộ Vũ gật đầu, sau đó nắm chặt tay cô “Hôm đó dì nhất định phải đến, con chờ dì.”
“Được, chúng ta đi thôi.” Giang Trần Âm khẽ cười nói “Ta đưa con trở về, lát nữa ba mẹ con về đến rồi.”
Bạc Mộ Vũ vẫn nắm lấy tay cô, cùng cô đi lấy xe, để cô đưa nàng trở về ngôi nhà một tháng trước vừa rời đi.
Những ngày cuối tuần này, hai người không ở cạnh nhau, Bạc Minh Lương và Diệp Hạ Lam vừa trở về là kể ngay cho Bạc Mộ Vũ chuyện của chuyến du lịch, kể về trải nghiệm suốt chặng đường, kể chuyện của Bạc Minh Lương, người một nhà nói cười vui vẻ.
Còn Giang Trần Âm bên kia thì quay về Giang gia, nghe thấy Bạc Mộ Vũ đã về nhà, hai anh em Giang Diệc Hiên và Giang Diệc Thịnh trở nên ít nhiệt tình hơn. Rốt cuộc, cứ mỗi tuần đều về nhà cũ một chuyến, chứ không phải một năm chỉ có duy nhất dịp Tết mới nhìn thấy ông bà nội, đương nhiên cảm giác mới mẻ cũng không nhiều.
Nhưng một tháng này, sự yêu quý, nhiệt tình của hai cậu trẻ đột nhiên cao hơn chỉ vì có thêm Bạc Mộ Vũ. Những cậu bé hơn mười tuổi đúng là độ tuổi chớm nở của tình yêu, bạn học nữ tràn đầy sức sống ở bên cạnh cũng không ít, nhưng cố tình lại là Bạc Mộ Vũ, cái người mà từ nhỏ tính cách đã hướng nội, sau này lớn lên thậm chí còn thêm sự nhạt nhẽo, vậy mà lại làm cho hai cậu trẻ trở nên xấu hổ, có tâm tư khó nói.
Giang Diệc Hiên trầm tĩnh càng trở nên trầm tĩnh hơn, Giang Diệc Thịnh bướng bỉnh nhìn qua giống như cà tím phơi sương, héo úa ngồi ở bậc thang trước cửa lớn chơi với mấy hòn đá nhỏ.
Giang Trần Âm đi xuống lầu nhìn thấy Giang Diệc Hiên đang ngồi phát ngốc ở phòng khách, nhẹ nhàng bước đi đến cửa, đứng sau lưng Giang Diệc Thịnh một hồi lâu, cậu bé này vẫn không hay biết.
Cô nhìu mày lắc đầu, gọi một tiếng: “Diệc Thịnh, con đang làm gì vậy?”
“A……” Giang Diệc Thịnh vội vàng đứng lên phủi phủi mông “Cô cô, cô cô xuống đây làm gì?”
“Cô cô tới xem hai đứa con đang làm gì.” Giang Trần Âm quét mắt nhìn mấy hòn đá nhỏ trên bậc thang, hỏi: “Bài tập cuối tuần con làm xong chưa? Những câu làm sai của bài kiểm tra lần trước con hiểu không?”
“Ờm……” Giang Diệc Thịnh gãi gãi đầu, trên mặt lộ vẻ khó xử “Bài tập thì đã làm xong, nhưng bài thi lần trước……”
“Vậy con ngồi không ở đây làm gì?” Giang Trần Âm cảm thấy kỳ lạ, hai ngày nay Giang Diệc Hiên thì lúc nào cũng ngơ ngơ ngẫn ngẫn, Giang Diệc Thịnh thì luôn ngồi chơi đá, phòng khách với bậc thang từ lúc nào mà thu hút người như vậy chứ?
Giang Diệc Thịnh bĩu môi, đầu càng cúi thấp, ánh mắt thì lập loè.
Bộ dáng ngượng ngùng này là sao?
Giang Trần Âm đang muốn nói tiếp, Giang Diệc Thịnh ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi: “Cô cô, Tiểu Vũ tỷ có tới không? Đại khái là khi nào a?”
Tự nhiên hỏi một đằng lại trả lời một nẻo là sao? Giang Trần Âm định trả lời thì nghĩ tới ngày đó khi nhị tẩu trêu chọc Bạc Mộ Vũ, đứa cháu trai này của cô cũng có bộ dáng thẹn thùng này, lúc đó cô đã cảm giác được dị thường.
Cô liền hiểu được, thì ra hai đứa cháu trai này đối với Bạc Mộ Vũ là thiếu niên tuổi mới lớn sinh tình.
Cô chớp chớp mắt, nói: “Chị ấy bây giờ đã đi làm, không còn giống trước kia cô cô không thể cho con đáp án chính xác được.”
“A, thôi vậy……” Thoạt nhìn Giang Diệc Thịnh có chút thất vọng.
Giang Trần Âm nói: “Được rồi, không còn gì nữa thì về phòng ôn lại bài tập, cô cô nhớ là ngày thi cũng gần tới rồi.”
Giang Diệc Thịnh miễn cưỡng lấy lại tinh thần tươi cười, lúc này Giang Trần Âm mới xoay người rời đi.
Giang Diệc Hiên ở phòng khách cầm điện thoại chơi, nhưng xét thành