Chương 72: Không thích
Ngày Giang Trần Âm quay về Tần Châu, Đoạn Trí Hằng tới sân bay đợi cô ấy từ sớm.
Mùa hè nóng ngực, tóc xoăn sóng của Giang Trần Âm tùy ý xõa trên vai, mặc chiếc váy liền màu xanh khói nhạt, thiết kể cổ chữ V tôn lên chiếc cổ đẹp đẽ của cô ấy, thắt chiếc thắt lưng cùng màu trên eo, chân dài eo thon vô cùng hút mắt.
Lúc nhìn thấy Đoạn Trí Hằng, trợ lí Tiểu Lục che miệng đang nhóp nhép cười, Giang Trần Âm nhìn trợ lí một cái mới dừng lại, sau đó bảo trợ lí rời đi, lúc này mới lên xe của Đoạn Trí Hằng.
Nhưng Giang Trần Âm vẫn ngồi ghế sau, cho dù nhìn thấy ánh mắt thấp thoáng mong chờ của Đoạn Trí Hằng, Giang Trần Âm vẫn vô thức lựa chọn bỏ qua. Vì cô ấy vẫn chưa tính toán xong có nên tiến thêm một bước hay không, bước đi này rất ngắn, nhưng đối với bản thân mà nói lại là một bước cực kì khó khăn.
Trên đường quay về nhà ở trung tâm Tần Châu, Giang Trần Âm nhắn tin báo bình an cho Bạc Mộ Vũ, sau đó thở phào một hơi nhìn ra ngoài cửa xe.
Thanh âm của Đoạn Trí Hằng truyền tới: "Mệt lắm à?"
Giang Trần Âm thu lại ánh mắt, nhìn về phía ghế lái, mỉm cười nói: "Không, hiếm khi được nghỉ ngơi mấy ngày, thật ra còn rất hưởng thụ."
Đoạn Trí Hằng tiếp tục: "Từ năm ngoái sau khi cô về nước có lẽ vẫn chưa đi du lịch chuyến nào, không định nghỉ ngơi chút à?"
Khóe môi Giang Trần Âm cong lên một nụ cười, lắc đầu nói: "Nghỉ ngơi mấy năm ở bên ngoài đủ rồi, còn hiện tại, thỉnh thoảng thả lỏng là được." Cô ấy ngừng lại giây lát, tiện miệng hỏi: "Anh thì sao? Không định nghỉ ngơi à? Trong giới anh nổi tiếng là người bạt mạng đấy."
"Tôi?" Đoạn Trí Hằng cười lên một tiếng, thở dài nói: "Tôi muốn nhân lúc còn trẻ làm việc nhiều một chút, nếu không sau này có tuổi rồi sẽ bỏ lỡ rất nhiều việc."
Giang Trần Âm như có suy nghĩ gật đầu, không tỏ thái độ.
Trên xe trở nên yên tĩnh. Đoạn Trí Hằng liền nhanh chóng cảm khái theo chủ đề nói chuyện: "Cũng chính vì suy nghĩ này của tôi, nên hiện tại tới cái tuổi này vẫn chưa lập gia đình. Nói một câu thật lòng, trước khi về đây, ông bà nội tôi đều gọi điện thúc giục rồi."
"Thì ra đây chính là nguyên nhân anh vẫn chưa lập gia đình." Giang Trần Âm cười cười, "Nhưng với điều kiện của anh, muốn lập gia đình cũng không phải là chuyện khó khăn gì."
Lúc này vừa hay tới ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Đoạn Trí Hằng dừng xe, nghiêng đầu cười với Giang Trần Âm: "Hi vọng là vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh nhìn thời gian đèn đỏ còn lại một cái, lại quay đầu nói: "Tuần sau là sinh nhật tôi, tôi định hẹn một số bạn bè bên này tụ tập một bữa, muốn mời cô tới dự tiệc chung, không biết cô có thời gian không?"
Ý cười vốn quẩn quanh nơi đáy mắt của Giang Trần Âm chầm chậm tản đi, thay vào đó là suy nghĩ. Ý tứ của Đoạn Trí Hằng đã rất rõ ràng, hàm ý của việc tham dự tiệc sinh nhật cùng anh chính là muốn biểu thị với Giang Trần Âm và tất cả bạn bè rằng, Giang Trần Âm chính là người anh muốn theo đuổi.
Nhưng Đoạn Trí Hằng lại rất uyển chuyển, sẽ không để Giang Trần Âm không thích ứng, dù sao anh cũng lấy danh nghĩa là "bạn bè".
Thấy Giang Trần Âm suy nghĩ, Đoạn Trí Hằng dịu dàng nói: "Tôi rất hi vọng cô có thể tới."
Giang Trần Âm không muốn xác định phải phát triển với người nào đó một cách quá nhanh chóng, nhưng sự tiến lùi của Đoạn Trí Hằng luôn khiến cô ấy chần chừ.
Đợi tới khi Đoạn Trí Hằng khởi động xe, cuối cùng Giang Trần Âm đáp: "Được, hôm đó tôi sẽ tới dự."
"Tốt quá rồi." Rõ ràng Đoạn Trí Hằng vui vẻ hơn ban nãy, "Tới lúc ấy tôi sẽ tới đón cô."
Giang Trần Âm mím môi cười cười, dịch chuyển ánh mắt về phía cửa xe.
Đoạn Trí Hằng đưa Giang Trần Âm tới gần nhà, sau khi dừng xe liền theo xuống xe, dự định đi cùng cô ấy một đoạn tới cửa nhà.
Anh kéo hành lí thay Giang Trần Âm, vừa đi vừa nói: "Mấy hôm nay Tiểu Vũ ở nhà một mình, không biết có chán không."
Giang Trần Âm nghĩ ngợi theo lời Đoạn Trí Hằng, ý cười nhanh chóng nở bên môi giống như cơn gió mát: "Có lẽ là không, bình thường ở nhà Mộ Vũ có rất nhiều chuyện để làm, không phải làm việc thì là xem phim, xem tivi."
Đoạn Trí Hằng ngạc nhiên cười nói: "Thật à? Ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng có liên quan tới công việc, không phải xem phim xem tivi đều để nghiền ngẫm kịch bản chứ?"
Giang Trần Âm làm bộ rất quan trọng gật đầu: "Có khả năng."
Đoạn Trí Hằng quay đầu chăm chú nhìn góc nghiêng của Giang Trần Âm: "Vậy cô thì sao? Thời gian rảnh rỗi bình thường thích làm gì?"
Giang Trần Âm nghĩ ngợi, "Buổi tối những ngày đi làm thì sẽ xem phim xem tivi cùng Mộ Vũ, nếu là cuối tuần thì về bên bố mẹ, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo cùng bạn."
Ánh mắt Đoạn Trí Hằng chăm chú: "Hình như cô và Tiểu Vũ luôn ở bên nhau, trước kia tôi còn tưởng ngoài việc ở chung sinh hoạt chung, hai người không có nhiều điểm giao cắt."
"Đương nhiên không phải chỉ mỗi ở chung không thôi." Giang Trần Âm dừng bước tại bậc thềm trước cửa nhà, "Lúc còn nhỏ Mộ Vũ thích đi theo tôi, hiện tại cũng thế."
Đoạn Trí Hằng cũng dừng lại theo Giang Trần Âm, đưa quai kéo hành lí cho cô ấy: "Vậy tôi về đây, cô nghỉ ngơi cho tốt."
Giang Trần Âm gật đầu: "Ừm, lái xe chậm chút."
Đoạn Trí Hằng nhìn Giang Trần Âm vào nhà rồi mới rời đi.
Giang Trần Âm về nhà nghỉ ngơi một lúc, sau đó ra ngoài mua bánh ngọt về cho Bạc Mộ Vũ, trước cơm tối nhận được tin nhắn của Bạc Mộ Vũ, nói tối nay có bữa tiệc thật sự không thể từ chối, sẽ cố gắng về nhà nhanh hết sức.
Quản lí phòng Biên kịch... bắt đầu phải tham dự tiệc tùng rồi.
Giang Trần Âm cảm thấy vừa yên tâm lại có chút không thích ứng được với cô đơn, cô ấy không biết khi Diệp Hạ Lam và Bạc Minh Lương cảm nhận được loại cảm xúc này sẽ thế nào, nhưng ít nhất hai người đó có thể bầu bạn cùng nhau.
Mà bản thân thì khác, quả thật Giang Trần Âm để Bạc Mộ Vũ ngấm quá sâu vào cuộc sống của bản thân, chẳng trách Lam Vu Hân muốn bảo cô ấy phải chuẩn bị trước. Khi tháng ngày như thế này càng ngày càng nhiều, Giang Trần Âm sẽ càng cảm nhận được nỗi cô đơn.
Giang Trần Âm lắc đầu gạt đi những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, thở dài một hơi, cười khổ một tiếng.
Cô ấy ăn cơm tối một mình, cố gắng xử lí cảm xúc của bản thân, nhìn căn nhà mấy ngày không có mặt mình có thay đổi gì hay không. Không phát hiện ra thay đổi rõ rệt, nhưng đồ dùng tắm rửa trong nhà tắm đã tăng lên, sữa tắm cùng dầu gội đầu hai người dùng chung đã được thay mới, khăn tắm của cả hai cũng đổi thành chiếc mới, nhưng rõ ràng bàn chải cùng cốc súc miệng là một bộ.
Giang Trần Âm hiếu kì quan sát, màu xanh lơ cùng hồng, màu xanh lơ đã có dấu vết sử dụng. Cũng chính là, màu hồng là chuẩn bị cho bản thân?
Cô ấy bật cười một tiếng, sao đứa trẻ này lại đổi cho bản thân thành màu hồng chứ?
Lúc này, Giang Trần Âm đã rũ sạch trạng thái sụt lở ban nãy, tìm váy ngủ đi tắm, tính toán thời gian có lẽ Bạc Mộ Vũ cũng sắp về.
Tiếng nước rả rích mông lung trong nhà tắm, Bạc Mộ Vũ vừa vào phòng, khi ánh mắt háo hức nhìn thấy đường cong cơ thể yêu kiều của Giang Trần Âm hiện lên trên vách kính, cuối cùng mới bình tĩnh lại, sau đó hai má nổi lên vệt hồng nhàn nhạt.
Lúc này cửa nhà tắm hé ra một khe, sau đó tiếng nước rõ ràng hơn, âm thanh của Giang Trần Âm cũng trở nên ướt át như bị nước phủ lấy: "Bánh ngọt ở trên bàn, thay quần áo xong rồi ăn."
"Vâng, cháu biết rồi." Bạc Mộ Vũ trả lời Giang Trần Âm, biết cô ấy không nhìn thấy, vừa xấu hổ vừa không nhịn được liếc mắt về phía khe hở kia.
Đợi tới khi Giang Trần Âm đóng cửa lại, lúc này Bạc Mộ Vũ mới sờ mũi đi thay quần áo.
Thay quần áo xong ngồi bên bàn ăn bánh ngọt, Bạc Mộ Vũ dựng lỗ tai chú ý tới tiếng nước trong nhà tắm, ánh mắt trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì.
Sau khi Giang Trần Âm ra ngoài liền xõa mái tóc dài đang buộc ra, hơi nóng cùng hơi nước trong nhà tắm dường như xông ngập phòng, Bạc Mộ Vũ đang ăn bánh ngọt cũng ngửi được mùi thơm của sữa tắm.
Nhưng Bạc Mộ Vũ không quay người, đôi mắt nhìn chằm chằm máy tính xách tay trước mắt, bộ phim đang được phát trên màn hình không thật sự được bản thân để mắt tới.
"Mộ Vũ, cháu đang xem gì thế?" Giang Trần Âm thấy Bạc Mộ Vũ chuyên tâm tới nỗi gần như quên ăn bánh ngọt, không cầm lòng được đi tới.
"Phim Thái Lan." Ánh mắt Bạc Mộ Vũ lóe lên, dáng vẻ như thể bị gọi tỉnh, vội vàng xúc một miếng bánh ngọt.
"Phim gì hay vậy? Còn quên cả ăn bánh ngọt." Giang Trần Âm kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, hương thơm mê người nhanh chóng bao trùm lấy Bạc Mộ Vũ.
Trên màn hình hiển thị khung cảnh một căn phòng kí túc xá trong trường đại học, nhìn có vẻ chỉ có hai người ở, mà cô gái tóc dài đang khom lưng tạo đường ngăn cách giữa giường ngủ của hai người, biểu cảm của cô gái tóc ngắn có chút bất đắc dĩ.
Giang Trần Âm hỏi: "Đề tài gì thế? Vườn trường