Chương 73: Sự dịu dàng của người
Sau khi nhận được đáp án không phản đối đồng tính luyến ái của Giang Trần Âm, Bạc Mộ Vũ tỉnh dậy nhưng vẫn còn hoang mang, giống như bản thân đang ở trong khu rừng rậm dày đặc sương mù, thấp thoáng nhìn thấy phía trước có tới mấy con đường, nhưng không biết nên lựa chọn con đường nào, hơn nữa phải làm thế nào để thoát ra.
Vì giữa hai người không chỉ có một bức tường "đồng tính luyến ái", mà còn là cách biệt tuổi tác rất lớn, và còn quan hệ bạn bè của Giang Trần Âm và Diệp Hạ Lam.
Cho dù nhìn nhận từ góc độ nào, khả năng của việc Giang Trần Âm bằng lòng tiếp nhận cô, lại bằng lòng tiếp tục với cô đều vô cùng nhỏ. Điều này còn được phân tích trên cơ sở Giang Trần Âm thích cô, nhưng hiện tại cô hoàn toàn không cảm nhận được yêu thích từ tình yêu của Giang Trần Âm với mình.
Trong lòng Bạc Mộ Vũ che đậy rất nhiều cảm xúc, kích động, xót xa, ngọt ngào, chúng trộn lẫn cùng nhau, tới một lúc nào đó sẽ có một cảm nhận vô cùng rõ rệt. Ví dụ như khi nghe tới Đoạn Trí Hằng trong miệng Giang Trần Âm, cô sẽ xót xa, ví dụ khi Giang Trần Âm vẫn đối tốt với cô như cũ, cô sẽ vui vẻ, sau khi vui vẻ lại rơi vào trạng thái suy nghĩ nặng nề.
Mà sau khi suy nghĩ xong, có được kết quả liền có hiệu quả khống chế kích động của bản thân, khiến Bạc Mộ Vũ cắn chặt răng không tiết lộ nửa chữ với Giang Trần Âm. Nếu không đạt kết quả bản thân mong muốn nhất, ít nhất cũng không thể mất đi cả hiện tại.
Như thể bản thân đứng trên ngã tư, rõ ràng biết mình muốn đi về phía nào, nhưng từ đầu tới cuối không biết nên đi thế nào. Bạc Mộ Vũ cảm thấy bản thân cần một phương pháp tiến về phía trước cụ thể, mà không phải là chỉ biết cắm đầu đi mà không có kế hoạch.
Vậy, tình yêu cách biệt tuổi tác này nên phát triển thế nào?
Trong tiếng ve sầu mùa hạ, Giang Trần Âm tập luyện trong phòng tập thể hình, Bạc Mộ Vũ ở trong phòng ngủ đi qua đi lại khắp nơi. Cô đi từ góc này tới góc kia, lại đi từ góc kia về góc này.
"Tiểu thuyết..." Đột nhiên Bạc Mộ Vũ bừng tỉnh, xỏ cả dép lê nhanh chóng bò lên giường tìm điện thoại, "Đúng, tiểu thuyết!"
Cô mở mấy cuốn tiểu thuyết Bách hợp mà bản thân đã lưu lại, phát hiện không có thể loại cách biệt tuổi tác, cô liền nhanh chóng tìm kiếm nhãn truyện trên thanh công cụ, sau khi lựa chọn xu hướng tính dục liền lướt qua một lượt từ đầu tới cuối.
Cách biệt tuổi tác... cách biệt tuổi tác... không có cách biệt tuổi tác!
Nhưng có một ghim là "niên hạ", Bạc Mộ Vũ nghiền ngẫm mấy giây, sau đó nhấp vào. Tiểu thuyết hiển thị trên màn hình đều có ghi chú tóm tắt là cách biệt tuổi tác tương đối lớn, từ mấy tuổi tới mười mấy tuổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
1
Bạc Mộ Vũ lưu lại mấy cuốn đã viết xong, chọn một quyển nổi tiếng nhất, cả người rúc vào trong chăn bắt đầu đọc. Trong lòng cô muốn tìm hiểu tình yêu cách biệt của người khác đã thành công bằng cách nào, trong chăn tối tăm, khuôn mặt Bạc Mộ Vũ được ánh sáng từ điện thoại chiếu sáng, cặp răng khểnh trắng tới chói mắt.
Vừa hay cuốn tiểu thuyết Bạc Mộ Vũ đọc có mở đầu là yêu thầm, sau đó nhân vật chính nhỏ tuổi chầm chậm thăm dò bạn của mẹ, một nữ chính khác được nữ chính nhỏ tuổi gọi là "cô".
Cô...
Bạc Mộ Vũ mím môi cười cười trong chăn, vừa hay quan hệ thích hợp.
Khi đọc tới đoạn nhân vật chính nhỏ tuổi âm thần quan sát nhất cử nhất động của nhân vậy chính lớn tuổi, hơn nữa khi cảm thấy ngượng ngùng lại không khống chế được cảm xúc phấp phới, thậm chí trong lòng của Bạc Mộ Vũ ngẫm nghĩ những câu chữ khiến người ta vừa ngọt ngào vừa xót xa kia.
"Tôi không thể khống chế được ánh mắt luôn nhìn về phía chị, cho dù là khi chị mỉm cười với người khác, hay là lúc chị yên lặng làm việc. Đối với tôi mà nói, mỗi một biểu cảm, mỗi một động tác của chị đều là cảnh tượng khó có thể diễn đạt bằng ngôn từ, tôi rất hi vọng nụ cười của chị là dành cho tôi, hi vọng bàn tay cầm bút viết chữ của chị khẽ khàng xoa đầu tôi. Tất cả thuộc về chị, tôi đều hi vọng có thể liên quan tới tôi."
Bạc Mộ Vũ liếm môi, cảm nhận được nhiệt độ trong chăn tăng cao.
"Tôi từng nghĩ rằng tình cảm tôi dành cho chị có lẽ là tình thân giống như những cô chú khác, nhưng tôi của hiện tại không còn nghĩ như thế nữa. Vì khi tôi biết chị đã từng có bạn trai, cũng từng dịu dàng như thế với bạn trai của chị, phản ứng đầu tiên của tôi chính là tôi cũng muốn chị đối xử với tôi như thế, đem tất cả những gì chị có thể cho đi cho tôi."
Hai tay Bạc Mộ Vũ giữ lấy điện thoại, ngón cái run rẩy khẽ lướt tới phân đoạn phía sau.
"Tôi yêu chị. Là yêu trong tình yêu, trước giờ chưa có lần nào tim tôi đập mãnh liệt như thế. Tôi muốn có được chị, cũng muốn bản thân thuộc về chị, tôi cảm thấy tôi sắp không khống chế được nữa. Nhưng chị sẽ tiếp nhận tôi chứ? Cảm giác chị dành cho tôi cũng giống tôi chứ..."
Loại tâm trạng này chính là diễn tả sự gần gũi của Bạc Mộ Vũ dành cho Giang Trần Âm, lúc chưa tỏ tường muốn gần gũi thế nào cũng được, nhưng một khi đã hiểu ra liền vô thức nhẫn nại, chỉ sợ tình cảm của bản thân nóng bỏng tới nỗi ép đối phương rời đi.
Bạc Mộ Vũ cảm nhận được gò má mình nóng lên một cách rõ ràng, mỗi con chữ hiển thị trên màn hình điện thoại mang theo ma lực cực lớn.
"Sau khi chị khoác áo của mình cho tôi, khát vọng của tôi dành cho chị càng mất khống chế. Nhưng tôi không dám tỏ tình, tôi sợ chị đẩy tôi ra, vậy thì ngay tới chiếc áo kia của chị tôi cũng không giữ lại được. Đó là hơi thở duy nhất của chị mà tôi có được, cũng là hơi thở tôi có được bao nhiêu cũng không đủ. Tôi mặc áo khoác của chị lên, tưởng tượng chị ôm lấy tôi từ sau lưng, sự dịu dàng thuộc về chị chạm lên gáy tôi..."
Hô hấp của Bạc Mộ Vũ cũng trở nên run rẩy, suy nghĩ của nhân vật chính kia còn to gan hơn cô. Cô hoàn toàn không dám tưởng tượng Giang Trần Âm sẽ hôn mình, nụ hôn với động lực thôi thúc là tình yêu.
Đoạn văn kia trực tiếp in dấu vào trong lòng Bạc Mộ Vũ...
Bạc Mộ Vũ không chỉ muốn Giang Trần Âm ôm lấy mặt mình, cô còn muốn hôn. Không phải là nụ hôn trên má như chuồn chuồn đạp nước, mà là Giang Trần Âm chủ động hôn, muốn dịu dàng quấn quýt, không thỏa mãn không dừng.
Chăn đột nhiên bị vén lên, không khí mới luồn vào trong phổi, Bạc Mộ Vũ giật thót tới hít một hơi lạnh, lập tức ôm điện thoại vào lòng.
1
Mép giường lún xuống, Bạc Mộ Vũ cảm nhận được trọng lượng, sau đó Giang Trần Âm vỗ lên vai cô, "Mộ Vũ, cháu đang làm gì thế? Sao lại co trong chăn thế?"
"Không làm gì cả, cháu đang lướt Weibo..." Bạc Mộ Vũ không dám quay lại, lồng ngực cô vẫn đang trập trùng vì rúc trong chăn và cảm cảm xúc kích động ban nãy.
Giang Trần Âm nghi hoặc nhìn chiếc điện thoại Bạc Mộ Vũ nhanh chóng ôm vào lòng ban nãy một cái, suy nghĩ chuyển động, có lẽ là có chuyện gì đó không muốn chia sẻ với cô ấy.
Giang Trần Âm có chút thất vọng, nhưng vẫn nằm xuống đắp lại chăn.
Hương thơm của cô ấy bao trùm lấy không khí, Bạc Mộ Vũ cảm thấy cơ thể mình cứng lại, càng ngày càng nóng.
Giang Trần Âm chỉ để một ngọn đèn đầu giường, sau đó dựa gần Bạc Mộ Vũ, đưa tay tùy ý đặt lên eo Bạc Mộ Vũ, "Ban nãy lúc đi tắm cô nghĩ, đợi sau khi hợp đồng của cháu với Hoằng Thịnh đáo hạn, hay là đừng tới Gia Ức."
Nếu Bạc Mộ Vũ tới Gia Ức, tuy có thể được cô ấy bao bọc, nhưng thực tế sẽ chịu ảnh hưởng từ công ty, rất nhiều chuyện phải lấy quyết định của công ty làm đầu. Nhưng Giang Trần Âm muốn Bạc Mộ Vũ có thể tự do làm việc bản thân muốn làm hơn, đương nhiên, cho dù như thế, nhà họ Giang và nhà họ Bạc cũng sẽ đứng sau lưng che chở, chỉ là không rõ ràng bằng tình huống trước mà thôi.
Xao động ban nãy của Bạc Mộ Vũ nhanh chóng nguội lạnh, cô lật người đối mặt với Giang Trần Âm, nhíu mày hỏi: "Cô có ý gì ạ?"
Giang Trần Âm thấy có lẽ Bạc Mộ Vũ đã hiểu lầm, nở nụ cười bên môi giải thích: "Cháu nghĩ gì thế hả? Ý của cô là muốn mở