Vưu Hựu nhiệt tình đón hai người họ vào nhà. Chú thím đang tất bật dưới bếp, thấy Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm tới chơi bèn lập tức đi ra ngoài.
"Còn chào chú, thím!"
"Tốt tốt, chúc mừng năm mới!" Chú đôn hậu thật thà, thím thì lại ăn nói rất khéo léo: "Trông con kìa, mua nhiều quà cáp đến như vậy làm gì?".
Vưu Hựu khoác tay Phó Nhiễm, cùng cô đi về phía sofa: "Anh rể, anh cứ ngồi chơi tự nhiên. Cả ngày hôm nay chị là của em rồi, anh không được ghen đâu đấy".
"Vưu Hựu, qua Tết là em 20 tuổi rồi đấy." Phó Nhiễm tặng cho con bé bao lì xì đã chuẩn bị sẵn. Ban đầu con bé không chịu nhận nhưng không cãi lại được Phó Nhiễm nên đành cầm.
Chú lấy hộp trà đã cất kỹ nhiều năm ra tiếp họ, Vưu Hựu cũng ra sức mời Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu ăn bánh kẹo: "Anh chị ăn đi, ăn tạm cho đỡ đói bụng cái đã".
Mỗi lần nhắc về cô em gái này, Phó Nhiễm lại không giấu được niềm tự hào: "Vưu Hựu nhà chúng ta không chỉ học giỏi mà còn xinh đẹp nữa, bây giờ nó là hoa khôi của số một của trường đấy, chưa biết chừng sau này còn trở thành ngôi sao nữa".
"Em chẳng muốn làm ngôi sao đâu." Gương mặt thiếu nữ ánh lên chút thẹn thùng: "Em muốn học lên tiến sỹ, mấy thứ trong giới showbiz chẳng thực tế chút nào".
"Ồ, con bé này có tiền đồ đấy." Minh Thành Hữu cũng thấy buồn cười vì nó.
"Anh rể, thật ra anh em mình rất có duyên đấy. Trong tên của anh có một từ đồng âm với tên em, em tặng anh cái tên cúng cơm mà bạn bè đặt cho em được không?"
"Tên cúng cơm gì?" Minh Thành Hữu nhướng mày, nhìn thấy vẻ nghịch ngợm trong đôi mắt cô bé.
"Là quả bưởi đó, quả bưởi con."
"Phì..." Phó Nhiễm vừa mới đưa cốc nước lên miệng, bèn vội vàng bỏ ra để cười cho đã, một tay chỉ về phía khuôn mặt tái mét của Minh Thành Hữu: "Thật sự là có tài đấy, sao em chưa từng nghĩ ra nhỉ?".
Minh Thành Hữu đánh vào tay cô.
Chú ngồi bên cạnh khẽ quát: "Con nhóc này, chẳng lịch sự gì cả, con không được ăn nói với anh rể như thế". Nói thì nói vậy, chính chú cũng đang cười tít cả mắt lại.
Vưu Hựu cười nghiêng cười ngả, nửa người ngả rạp ra sofa: "Aiyo, anh rể, anh đừng ghi thù em, em không dám nữa đâu".
Thím chuẩn bị cho họ cả một bữa trưa vô cùng thịnh soạn, mùi cơm và mùi thức ăn thơm phức bao trọn vẹn phòng khách vốn đã chẳng rộng rãi là bao, khói nóng nghi ngút bốc lên khiến tất cả mọi người đều cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng.
Chú bê ra một hũ rượu, Phó Nhiễm vội vã đứng dậy: "Chú, bọn con có mang rượu tới, để con đi lấy ạ".
"Con bé này, quên mất hương vị rượu nhà chú rồi hả? Đây là loại rượu do chính người quê mình nấu và chưng cất đấy." Chú còn chưa nói hết câu đã rót cho Minh Thành Hữu một ly: "Nào, con nếm thử đi".
Ban đầu anh chỉ nhấp một chút gọi là nếm thử: "Ừm, mùi vị đúng là rất ngon ạ".
Về sau thì cứ uống tỳ tỳ.
"Anh uống vừa thôi." Phó Nhiễm vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh: "Rượu này nặng lắm đấy".
"Chị xót rồi kìa..."
"Xì, con nít thì hiểu cái gì?" Phó Nhiễm đưa tay lên vuốt gáy, một thói quen mỗi khi ngượng ngùng. Minh Thành Hữu hiểu động tác này của cô có ý nghĩa gì, anh phì cười nắm lấy tay cô: "Không sao đâu, vài ly thôi mà".
Anh nhận ra được, bước vào căn nhà này, Phó Nhiễm thật sự có thể hòa mình. Sự nhiệt tình của chú thím cũng tuyệt đối không phải vì gia thế bây giờ của họ, những tình cảm này không phải một sớm một chiều có thể diễn được.
Có câu: "Rượu gặp tri kỷ, ngàn ly còn ít", chú thấy Minh Thành Hữu cũng là người uống được lại càng ra sức rót rượu cho anh. Phó Nhiễm tuy có lo lắng nhưng cũng không thể phá vỡ hứng thú của họ. Sau bữa cơm, thấy anh vẫn còn gắng gượng được, bấy giờ cô mới yên tâm.
Ra khỏi nhà họ Vưu, Minh Thành Hữu cố gắng đến tận khi tiễn chú thím vào nhà rồi, chân mới mềm xuống, khoác tay qua vai Phó Nhiễm: "Rượu này đúng là dữ thật, suýt nữa thì anh chết vì nó".
"Anh không sao chứ?" Phó Nhiễm vòng tay qua hông, giữ chặt anh, gắng sức kéo anh vào ghế lái phụ. Anh nhẹ nhàng đưa hai tay lên day thái dương, đợi Phó Nhiễm nổ máy rồi mới tựa đầu vào vai cô: "Hôm nay em vui không?".
"Vui lắm."
"Có phải vui hơn về căn nhà kia không?" Hơi thở nóng rực của anh phả vào gáy cô, cô dứt khoát gật đầu không hề do dự.
Minh Thành Hữu không nói gì nữa. Đến khi rượu bốc lên mới thật đáng sợ, Phó Nhiễm lái xe về Y Vân Thủ Phủ, gọi quản gia Tiêu đến, hai người họ phải hợp sức mới dìu được anh lên gác.
Đến tận bữa tối, anh vẫn còn say bí tỷ.
Quản gia Tiêu phần cơm cho anh, Phó Nhiễm bật đèn ngủ ngồi đọc sách một lúc. Khi Minh Thành Hữu mở mắt ra bỗng cảm giác sáng rất chói mắt, chóng mặt, váng đầu. Anh