Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm về Y Vân Thủ Phủ, bảo quản gia Tiêu chuẩn bị đầy đủ bữa tối rồi mang vào phòng. Anh trông cô ăn xong, tắm rửa cẩn thận rồi mới đắp kín chăn cho cô.
Phó Nhiễm mệt mỏi, lờ mờ mở mắt, đưa một bàn tay ra khỏi chăn nắm chặt tay Minh Thành Hữu: "Anh vẫn phải đi đâu nữa à?".
"Công ty đột xuất có việc gấp, anh giải quyết xong sẽ về ngay."
Mấy hôm nay, người chạy đi khắp nơi nhờ cậy quan hệ chính là anh. Quầng mắt anh cũng đã thâm quầng cả lại rồi. Cô buông tay anh ra: "Có chuyện gì không thể đợi tới ngày mai sao? Anh nghỉ ngơi một chút đã".
"Không sao đâu." Minh Thành Hữu cầm tay cô nhét vào trong chăn: "Anh làm bằng sắt mà, không mệt được đâu".
Anh tắm rửa, thay quần áo rồi đi ra khỏi nhà, khi ngồi trên xe bắt đầu gọi điện thoại cho Lý Vận Linh.
Tiếng tăng ga của chiếc siêu xe màu xanh ngọc khiến người ta buộc phải chú ý. Từng dải cây xanh hai bên đường vun vút lùi qua trong tầm mắt Minh Thành Hữu. Bây giờ anh không còn tâm trạng đâu để ngắm cảnh hết. Tới đường Nam Xa, anh vội vàng đón Lý Vận Linh lên xe, lúc quay đầu còn vội vã tới độ suýt nữa đâm sầm vào tượng đá trước cửa.
"Thành Hữu, đã xảy ra chuyện gì?"
"Bố đâu ạ?"
"Mẹ nói với ông ấy là mẹ ra ngoài chơi bài, ông ấy không nghi ngờ gì đâu."
Chiếc xe nhanh chóng hòa vào đường chính, tiến thẳng tới một khu biệt thự trong thành phố.
Minh Thành Hữu và Lý Vận Linh bước vào phòng khách của một căn biệt thự. Từ lúc Lý Tắc Cần nhận được điện thoại của Lý Vận Linh tới giờ đã là nửa tiếng đồng hồ, trông thấy hai người họ liền vội vàng ra đón: "Chị, Thành Hữu, muộn vậy rồi còn xảy ra chuyện gì?".
"Lý Thâm đâu?" Minh Thành Hữu ngước mắt lên nhìn cầu thang cuốn nối lên tầng hai.
"Chắc nó đang ở trong phòng chơi game thôi." Lý Tắc Cần đánh mắt ra hiệu với Lý Vận Linh nhưng chính bà cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cậu gọi nó xuống đây." Minh Thành Hữu chọn chiếc ghế sofa gần nhất để ngồi xuống. Thấy Lý Tắc Cần không có phản ứng gì, anh ngước lên, ánh đèn rực rỡ như pha lê trong phòng khách soi rõ khuôn mặt quyến rũ mà lạnh lùng đến nỗi người ta phải run sợ: "Chẳng lẽ muốn đợi tới khi người ta mất mạng rồi mới bị động nghĩ cách giải quyết sao?".
Lý Tắc Cần nghe xong, vội vàng sai người làm đi lên gác.
Chẳng mấy chốc, Lý Thâm đã mặc quần áo ngủ bước xuống: "Bố... Bác gái, anh họ, mọi người đều ở đây cả ạ?".
Minh Thành Hữu vắt chân lên. Dáng vẻ này của anh khiến Lý Vận Linh ngồi bên cũng không dám nhiều lời.
"Anh họ, có chuyện gì thế ạ?"
"Cậu có quen cô gái nào tên là Vưu Hựu không?" Minh Thành Hữu hỏi thẳng.
Nét hoang mang thoáng qua khuôn mặt Lý Thâm. Hắn bất an nhìn Lý Tắc Cần. Ông ta trừng to mắt, cuộn chặt tay lại thành nắm đấm: "Mày nói đi chứ!".
"Em không quen!"
Hắn chưa kịp dứt lời, một bóng đen đã bất ngờ lao đến, Minh Thành Hữu vung nắm đấm, nhằm thẳng vào mặt Lý Thâm. Dường như đấm thế vẫn chưa hả giận, anh chẹt ngang cổ hắn đè xuống sofa. Lý Vận Linh nhanh tay nhanh mắt lập tức giữ rịt anh lại, không cho anh đánh tiếp.
"Thành Hữu, con đừng dọa mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Có phải cậu muốn đợi tới khi cô gái kia tỉnh lại, cảnh sát vào cuộc cậu mới chịu nói thật hay không?" Hai mắt Minh Thành Hữu đỏ sọng lên, bàn tay bóp cổ hắn không ngừng siết mạnh.
Lý Tắc Cần cũng giúp sức tách hai người ra. Lý Thâm sợ hãi trốn ra phía sau ghế: "Anh họ, Vưu Hựu... cô ấy bị làm sao?".
"Bị cưỡng bức và hủy dung, giờ vẫn còn nằm trong phòng ICU chưa ra được. Chiếc xe ngày mùng năm tết tôi nhìn thấy là của cậu phải không? Đầu óc cậu có phải bị hỏng rồi không!"
"Cái gì?" Lý Vận Linh sửng sốt hét lên.
Lý Tắc Cần thì thẳng thừng giáng cho hắn một bạt tai. Lý Thâm khó tin lắc đầu: "Không thể nào, em không làm vậy".
"Xem ra cậu vẫn chưa chịu nhận tội, có cần gặp trực tiếp đối chất không?"
"Em không cưỡng bức cô ấy, cô ấy hoàn toàn tự nguyện. Còn cả mặt cô ấy nữa... Em... Em thật sự không biết gì hết."
Minh Thành Hữu rút bao thuốc lá ra, bật bật lửa, châm điếu thuốc lên. Anh rít một hơi thật sâu, từng làn khói thuốc bay ra từ khuôn mặt lạnh lùng và cương nghị của người đàn ông.
"Thành Hữu, chuyện này phải dập xuống bằng bất cứ giá nào, bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần họ không báo cảnh sát." Lý Vận Linh vẫn còn bình tĩnh, nếu đã xảy ra rồi thì tất phải nghĩ cách giải quyết trước.
"Đúng đấy, nếu kinh động tới cảnh sát thì tiền đồ sau này của thằng Thâm coi như xong."
"Anh họ, em thật sự không hề hủy hoại dung mạo của cô ấy."
Minh Thành Hữu quăng chiếc bật lửa trong tay về phía hắn: "Cậu ngậm miệng lại cho tôi!".
Tuy anh chưa thân thiết với Vưu Hựu nhưng chỉ qua khoảng thời gian nửa ngày tiếp tục, nếu bảo anh lựa chọn, anh dĩ nhiên chọn tin con bé.
"Thành Hữu, chuyện này phải làm sao đây?"
Minh Thành Hữu cảm thấy vô cùng bực dọc. Anh nhớ lại chuyện đã hứa với Phó Nhiễm. Anh và cô khó khăn lắm mới gần gũi hơn