Thành phố Nghênh An ngày nào cũng có chuyện lớn chuyện nhỏ đăng báo. Trong gần hai năm gần đây, công ty của Phó Nhiễm làm ăn càng ngày càng lớn, thu nhập hàng năm đã vượt con số hàng triệu.
Sau Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu, Minh Tranh cùng La Văn Anh cũng xóa bỏ hôn ước.
Tin thanh minh do nhà họ La đăng báo, nhưng có rất nhiều người trong giới biết được nội tình, đều nói đây là do Minh Tranh khăng khăng cố chấp làm theo ý mình, để nhà họ La nắm quyền chủ động chỉ là tạo một chút thể diện mà thôi.
Khoảng thời gian đó, hầu hết các bài báo đều viết về Phó Nhiễm và Minh Tranh.
Có bức ảnh chụp họ cùng dùng một bữa sáng dưới ánh nến, cũng có bức ảnh chụp Minh Tranh đêm hôm ra vào nhà họ Phó, lại còn có tin đồn hai người họ đã đi chơi biển riêng với nhau.
Họ, một người đã bỏ rơi vị hôn phu, một kẻ sau khi đạt được mục đích cũng ruồng rẫy vị hôn thê.
Phó Nhiễm tự cảm thấy buồn cười, cố tình ghép chung họ thành một cặp đúng là cũng môn đăng hộ đối thật.
Nhưng chỉ có bản thân cô hiểu rõ, cánh cửa trong trái tim mình đã khép chặt, khóa kín, không một ai dễ dàng bước vào nữa. Kể cả người "anh trai" trước kia cũng đừng hòng.
Tình yêu và mờ ám lắng đọng lại cùng thời gian, và rồi cũng hao mòn dần theo tháng năm. Khi đối diện với Minh Tranh, Phó Nhiễm chính là người tận mắt chứng kiến tình cảm mình dành cho anh ấy từ từ bị rút đi từng chút một như thế nào. Tới nay, cô đã hoàn toàn là người ngoài cuộc.
Có những người lần đầu yêu đã chính xác.
Lại có những người lần đầu yêu là sai lầm.
Rõ ràng cả Phó Nhiễm và Minh Tranh đều không thuộc về loại thứ nhất.
Cuối thu, ánh nắng ấm áp vuốt ve lớp rèm cửa mang phong cách điền viên hắt vào trong phòng. Phó Nhiễm thay xong quần áo, bước ra khỏi phòng, thím Trần vừa từ phòng của Vưu Ưng Nhụy đi ra. Khi ngang qua, Phó Nhiễm cũng ngó vào trong, rèm cửa vừa được thay mới, cả ga giường và ga gối cũng vậy. Trong phòng vô cùng gọn gàng và sạch sẽ. Phạm Nhàn không vì Vưu Ưng Nhụy không xuất hiện mà bỏ hoang căn phòng này.
Thím Trần thấy cô dừng bước, nét mặt có phần ngượng ngập: "Đại tiểu thư".
"Mẹ tôi đâu?"
"Phu nhân đang ở trong phòng ạ."
Cô đi tới cửa phòng ngủ chính, thấy Phạm Nhàn đang quay lưng về phía cô, bóc một hộp quà. Phó Nhiễm đẩy cửa bước vào: "Mẹ?".
Phạm Nhàn giật mình quay đầu lại: "Tiểu... Tiểu Nhiễm?".
"Mẹ đang làm gì vậy?" Cô lại gần, thấy có một chiếc hộp đặt giữa chiếc giường gỗ mun, ruy băng và giấy bọc đã được tháo ra. Phó Nhiễm nhìn thấy trong hộp là một chiếc khăn choàng, màu rất tôn da, logo của thương hiệu nổi tiếng càng khiến người ta không nỡ rời tay: "Chiếc khăn choàng này con từng nhìn thấy, còn chưa bán ở Trung Quốc nữa, mẹ mua ở đâu vậy?".
"Ồ, vậy sao?" Phạm Nhàn đẩy chiếc hộp ra, ngồi xích qua mép giường: "Là... của một người bạn gửi tới, mẹ cũng không rành mấy thứ này lắm".
"Mẹ mau thử đi." Phó Nhiễm cẩn thận lấy khăn ra choàng lên vai mẹ: "Ừm, đẹp lắm ạ".
"Thế hả?"
"Con vốn dĩ cũng ưng mẫu này định tặng mẹ, nhưng xem ra có người còn chu đáo hơn con rồi. Hôm nào con dẫn mẹ đi mua một chiếc măng tô."
"Thôi đừng, lãng phí lắm."
Phó Nhiễm chống hai tay ra sau lưng, vô tình hỏi: "Mẹ, hình như lâu lắm rồi không thấy Vưu Ưng Nhụy về nhà?".
"Ừm, cũng hơn nửa năm rồi..." Phạm Nhàn nói qua loa: "Nó có nói với mẹ là sẽ ra nước ngoài, có thể cơ hội bên đó sẽ nhiều hơn một chút".
"Ồ..."
"Tiểu Nhiễm, chuyện xem mắt lần trước thế nào?"
Phó Nhiễm đau đầu nhíu mày: "Mẹ, con có già đến mức ấy đâu, sao mẹ cứ nhất quyết bắt con lấy chồng thế?".
"Còn hai ba tháng nữa là con hai mươi bảy tuổi rồi, có chuyện này mẹ buộc phải nhắc nhở con. Cho dù điều kiện của Minh Tranh có tốt đến đâu nhưng với mối quan hệ trước đây của hai đứa... con mà đến với nó người ta sẽ nói ra nói vào." Dù sao thì nhà họ Phó vẫn cần thể diện.
"Mẹ, con xin giơ tay thề đấy, con và anh ấy chẳng có gì cả."
"Vậy là tốt nhất. Dì Tống lại giới thiệu cho con một đám. Lần này thật sự không tệ, nhà họ là nhà danh giá, cậu ấy còn là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của Havard đấy..."
"Mẹ!" Phó Nhiễm ôm gối che kín mặt: "Con sắp phát điên rồi".
Đây chính là tình trạng cuộc sống hiện tại của cô. Một tháng ít nhất phải đi xem mặt hai lần.
Tống Chức và Tần Mộ Mộ cũng nói rồi, lấy chồng thì lấy luôn đi, con gái sớm muộn cũng phải có nơi có chốn mà thôi.
Tống Chức còn tỏ vẻ hoài nghi hỏi cô: "Tiểu Nhiễm, sau khi đã trải nghiệm mẫu đàn ông cực phẩm như Minh tam thiếu, mắt cậu không chấp nhận được những kẻ phàm khác sao?".
Phó Nhiễm cầm menu lên gõ vào đầu Tống Chức: "Cậu đã làm vợ người ta rồi mà còn ăn nói cái kiểu này hả?".
"Tớ làm sao bằng cậu với Mộ Mộ được, với điều kiện của