Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, nhưng cô không ngờ lại thăm dò ra được một kết quả như vậy.
Người đàn ông nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, anh buông tay ra: "Họp hành nửa ngày rồi cũng hơi mệt, anh đi nghỉ đây".
Phòng làm việc chia làm đôi, mở cửa ra bên trong chính là phòng ngủ, bên trong có đầy đủ đồ đạc, phòng thay đồ, nhà vệ sinh cái gì cũng có. Cô gái ngồi bên ngoài một lúc, chuẩn bị ra về.
Ra khỏi văn phòng, cô thư ký cúi đầu chào: "Vưu tiểu thư".
"Anh ấy đang nghỉ bên trong, đừng cho ai vào quấy rầy."
"Dạ vâng."
...
Tháng nào Phó Nhiễm cũng tranh thủ về nhà họ Vưu vài lần. Cô lấy giỏ hoa quả và vài món quà ra khỏi cốp xe. Đầu ngõ có một chiếc xe tải chuyển nhà đang đỗ, cô buộc phải lách người mới có thể len vào trong, đồng thời cũng không khỏi cảm thán, lại có một gia đình sắp rời khỏi con ngõ nhỏ này rồi.
Cô men theo con đường đá sỏi đi vào nhà, nhìn thấy ngay đầu cầu thang nhà họ Vưu bày la liệt các loại đồ đạc. Thẩm Tố Phân kéo một chiếc vali đi xuống: "Tiểu Nhiễm đến đấy à?".
"Mẹ, sắp chuyển nhà ạ?"
Thẩm Tố Phân cười tươi rói, vuốt vuốt lại mái đầu hơi rối. Bà kéo Phó Nhiễm tới bên cạnh: "Nhụy Nhụy ra nước ngoài kiếm được ít tiền, mua được cả nhà cho bố mẹ, nói là muốn để bố mẹ được hưởng phúc cuối đời. Nhà cửa đã được sửa sang xong xuôi hết cả, chỉ việc dọn đồ vào ở thôi".
Phó Nhiễm cũng vui lây: "Vậy thì tốt quá rồi, chẳng trách ban nãy con nhìn thấy xe chuyển nhà đỗ ở đầu ngõ".
Vưu Chiêu Phúc cũng đang xách hai túi hành lý vội đi xuống.
"Cô ấy đâu ạ? Không về sao?" Phó Nhiễm không nhìn thấy bóng Vưu Ưng Nhụy.
"Không, nó vẫn ở nước ngoài, nhà cửa đều nhờ người ta làm dịch vụ thôi..." Thẩm Tố Phân cười không khép miệng lại được: "Thật không ngờ kiếp này bố mẹ vẫn kịp sống trong một căn nhà khang trang rộng rãi. Nhụy Nhụy nói là ở tầng 15, nghĩ cũng hơi sợ...".
Nhân viên công ty chuyển nhà giúp họ khuân vác đồ đạc. Phó Nhiễm tránh đường, chân vô tình đá phải bình gas bên cạnh. Cô nhìn thấy rất nhiều đồ điện gia dụng cũ bày trên lối đi: "Mẹ, các căn hộ chung cư bây giờ đều sử dụng đường ống dẫn khí đốt, mẹ mang mấy thứ này đi cũng chẳng để làm gì đâu. Với lại nhà đã sửa sang xong thì cũng sẽ đầy đủ những đồ gia dụng cần thiết rồi. Mẹ chỉ cần thu dọn những đồ thực sự cần thiết là được rồi. Khi nào mẹ dọn nhà xong, con đưa mẹ đi mua ít quần áo mới".
Phó Nhiễm đi theo xe tới khu chung cư mới. Xem ra Vưu Ưng Nhụy ra nước ngoài đúng là đã đãi được vàng. Một căn hộ chung cư rộng tới 110m2, hướng vừa đẹp lại vừa được trang trí hoàn chỉnh, không trả giá 20.000 NDT* một mét vuông, đừng hòng mua được.
*20.000 NDT = 60.000.000 VNĐ.
Cô giúp họ sắp xếp xong xuôi thì đưa Thẩm Tố Phân và Vưu Chiêu Phúc ra ngoài ăn. Trong căn nhà đó có không ít đồ đạc chỉ dùng để trưng bày, chưa chắc họ đã dùng được. Phó Nhiễm lại qua siêu thị một chuyến, mua đầy đủ những thứ cần mua rồi mới lái xe đưa họ trở về.
Phó Nhiễm chưa bao giờ thấy Thẩm Tố Phân vui vẻ đến vậy. Vưu Chiêu Phúc cũng huyên thuyên không ngừng, nói rằng kiếp này có hai đứa con gái ngoan, ông ấy thấy cũng đáng lắm rồi.
Đưa họ vào trong nhà rồi, Phó Nhiễm lại dạy họ cách sử dụng bồn tắm mát-xa, còn tận tay chỉ dẫn cách sử dụng của một số đồ điện gia dụng hiện đại, cho đến khi họ đều sử dụng được rồi cô mới ra về.
Ngồi vào trong xe rồi, cô lại ngước lên nhìn căn nhà sáng rực rỡ trên tầng 15, loáng thoáng vẫn còn nhìn thấy hai cái bóng đi qua đi lại. Cô khẽ mỉm cười, lòng chợt cảm thấy mãn nguyện.
Trên đường trở về nhà cô chợt nhớ ra mấy hôm nữa là tới sinh nhật Tống Chức rồi, Phó Nhiễm liền đặc biệt đi chọn cho cô ấy một món quà.
Ba ngày sau, quả nhiên cô nhận được điện thoại của Tống Chức mời cô tới tham gia sinh nhật.
Vì hai vợ chồng cô ấy không quá dư dả nên Tống Chức cũng không dám vung tay quá trán như ngày xưa, chỉ hứa sẽ mời Phó Nhiễm và Tần Mộ Mộ tới nhà ăn một bữa.
Ba cô bạn quen nhau đã chục năm trời mà gặp mặt, ắt sẽ nói rất nhiều, một bữa tối dông dài tới tận mười giờ.
Tống Chức đặt biệt danh cho chồng mình là anh Hòa Bình.
Anh Hòa Bình rất thương cô ấy, gần như không bắt Tống Chức phải động tay vào việc gì cả. Đây này, ăn cơm xong thì anh ấy dọn dẹp, rửa bát, gọt hoa quả, bao trọn tất cả các công việc.
Tần Mộ Mộ nhận được điện thoại của bạn trai, nói là đang đợi cô ấy ở rạp chiếu bóng Đại Quang Minh, thế là cô nhóc ấy thẳng thừng bỏ rơi bạn bè, chạy theo trai ngay.
Phó Nhiễm ngồi thêm một lúc, tới mười một giờ mới ra về.
Tống Chức đưa cô ra đầu đường, ngày đông lạnh giá, cô bảo Tống Chức cứ vào nhà đi.
Ngay trước cửa Tống Chức là một bãi đậu xe,