Nhất Niệm - Thánh Yêu

Chương 72


trước sau




Phải đi đâu để kiếm ba triệu đây?

Huống hồ chẳng thể biết được đâu mới là điểm dừng của bọn tống tiền này. Phó Nhiễm đang tính đến chuyện báo cảnh sát, chí ít thì cảnh sát sẽ bảo vệ quyền riêng tư cá nhân chứ?

Cả ngày cô cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, buổi trưa cũng không ăn cơm, đến chiều thấy đói bụng mới ra quán trà sữa gần công ty gọi chút bánh lót dạ.

Bắt gặp Minh Tranh, Phó Nhiễm cũng không quá đỗi kinh ngạc.

"Không cần đoán cũng biết em đang ở đây."

Anh tới tìm cô, nếu cô không có ở văn phòng thì lại đang ra quán trà sữa mua đồ uống cho nhân viên.

Phó Nhiễm có phần do dự, bắt gặp ánh mắt sâu hút của Minh Tranh, cô lại né tránh. Đúng là anh có tiền, nhưng ba triệu không phải con số nhỏ, Minh Tranh chắc chắn sẽ hỏi rõ mục đích của nó. Cô không muốn chuyện bức ảnh có người thứ tư biết được.

Cô thầm tính toán, thấy vẫn nên báo cảnh sát là hơn.

"Sao vậy, sao tâm trạng nặng nề thế." Minh Tranh bỏ cốc trà sữa đã được đóng gói cẩn thận, chọc ống mút rồi đưa cho cô.

Cô xoa xoa mặt, tỏ vẻ kinh ngạc: "Anh nhìn ra sao?".

"Tiểu Nhiễm, em có chuyện gì đó giấu anh."


Phó Nhiễm không thể không khâm phục ánh mắt sắc bén của anh.

"Không có gì, chỉ là tối qua em ngủ không được ngon."

Minh Tranh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt ấy khiến Phó Nhiễm nổi da gà: "Hình như gần đây anh khá nhàn rỗi, thấy anh hay chạy ra ngoài".

"Sau khi giải quyết xong khoản vay đợt hai, anh cũng được xả stress một thời gian, vả lại ở công ty còn có Eve."

Cô uống một ngụm trà sữa, không phát hiện ra nó vẫn còn nóng, khó khăn lắm mới nuốt xuống được rồi lại phải lấy khăn giấy lâu vội khóe miệng: "Anh rắp tâm hại em đấy à?".

Minh Tranh nhún vai: "Anh nói em có tâm sự em còn không chịu nhận, thứ nóng như vậy mà cũng nuốt xuống được".

Phó Nhiễm dứt khoát im lặng, nói ít sai ít.

Minh Trang hơi ngước cằm lên, liếc nhìn vầng trán rộng của Phó Nhiễm. Cô đang ngẩn người nhìn chiếc di động trên mặt bàn. Minh Tranh giơ tay ra: "Để anh xem trong này giấu bí mật gì nào?".

Phó Nhiễm vội vàng gạt tay Minh Tranh ra, đút lại di động vào trong túi: "Anh nói gì thế?".

Minh Tranh nheo đôi mắt phượng lại, khuôn mặt vốn đã không mấy dịu dàng giờ càng căng ra: "Tiểu Nhiễm, em đang đợi điện thoại của ai?".

Phó Nhiễm hờ hững đáp lại: "Không có, em phải về công ty đây".

Minh Tranh nhìn thấy cô cầm túi xách lao vội ra ngoài, cả túi nước đã đóng gói cầm về cũng quên luôn trên ghế.

...

Phó Nhiễm đi đi lại lại trước cửa sổ phòng làm việc. Cô không bình tĩnh được, cứ nhìn chòng chọc ra ngoài. Nếu lúc đó cô kiên trì bắt anh xóa thì tốt biết bao, cô nên đoán được Minh Thành Hữu không phải là người chịu giữ lời hứa.

Chẳng trách được mấy nghệ sỹ bị dính vào scandal ảnh nóng trong showbiz mấy năm về trước. Là phái nữ gặp chuyện này có ai không dè dặt thận trọng, sốt ruột như ngồi trên đống lửa chứ.

Phó Nhiễm cộc đầu vào cửa sổ, cô đã suy nghĩ kỹ rồi, định sẽ báo cảnh sát.

Minh Thành Hữu gọi điện thoại tới. Số điện thoại này hôm qua bị anh cưỡng ép lưu vào danh bạ của Phó Nhiễm. Nhìn thấy số ấy, Phó Nhiễm vô thức giật mình, rồi lập tức tỉnh táo lại ngay.

Họa do Minh Thành Hữu mà ra, cộng thêm việc anh không chỉ từng nhìn thấy bức ảnh mà còn là nhân vật chính chứng kiến Phó Nhiễm của khoảnh khắc đó nên cô cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm. Cô lập tức bắt máy: "A lô!".

"Cuối cùng cũng nhận máy rồi, em có cần phải..."

Phó Nhiễm ngắt lời anh: "Anh đang ở đâu?".

"Muốn gặp tôi?"

Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu hẹn địa điểm xong, cô hỏa tốc đi ra ngoài.


Trong quán nhà, sau khi nghe Phó Nhiễm kể lại, anh im lặng giây lát mới lên tiếng: "Chuyện nào giải quyết được bằng tiền đều không khó".

Phó Nhiễm vân vê ống hút: "Lỡ như bọn chúng được nước lấn tới thì sao? Biết đâu chúng giữ lại bản gốc?".

Minh Thành Hữu giơ tay ra trước mặt Phó Nhiễm.

Cô bực bội gạt đi: "Anh làm cái gì vậy?".

"Chẳng phải hắn đã gửi ảnh cho em sao? Đưa tôi xem nào."

Phó Nhiễm cắm ống mút vào cốc thủy tinh: "Không được".

"Anh nhìn rồi còn nhìn gì nữa?" Phó Nhiễm bất giác cao giọng, dù bụng đang đói cồn cào cô vẫn chẳng có tâm tình ăn mấy món điểm tâm trước mặt.

"Ảnh là do tôi chụp, các góc độ tôi đều nhớ rõ. Chưa biết chừng chúng đã PTS, cho tôi xem, tôi mới quyết định được bước tiếp theo phải làm thế nào.

Phó Nhiễm bán tín bán nghi, do dự một lúc mới rút di động ra đưa Minh Thành Hữu.

"Góc chụp đẹp thật đấy, biểu cảm cũng phong phú nữa, dáng người khỏi phải chê..." Minh Thành Hữu ngắm đi ngắm lại. Phó Nhiễm nhìn quanh ngó quất,

cũng may lúc này quán không quá đông khách: "Anh xem xong chưa?".

Minh Thành Hữu nhìn chăm chú bức ảnh trong di động, nhớ lại lúc anh và Phó Nhiễm thân mật, cô nửa xấu hổ nửa ngượng ngùng. Lúc đó anh cũng chỉ không muốn giây phút ấy như hoa nở hoa tàn nên mới chụp lại làm kỷ niệm.

Phó Nhiễm vẫn đang mải nghĩ cách giải quyết. Cô nghiêng đầu nhìn Minh Thành Hữu, ý thức được anh có vẻ thất thần, cứ nhìn chằm chằm di động không rời mắt, Phó Nhiễm bỗng nhận ra anh đang nhìn cái gì. Cô giật lại di động, vành tai hơi ửng đỏ. Cô che chặt cổ áo, quay mặt đi: "Anh xem xong chưa?".

"Ảnh nét HD, thần thái tự nhiên, tuyệt phẩm đấy."

Phó Nhiễm nắm chặt di động: "Tôi phải báo cảnh sát".

"Báo cảnh sát?" Minh Thành Hữu bật cười vẻ khó tin: "Em nghĩ mình nghèo đến mức nào mà phải lấy thân đổi tiền, ba triệu và sĩ diện em chọn cái nào?".

"Tôi không tin người đó."

"Không tin cũng phải tin. Chuyện này mà đồn ra ngoài bố mẹ em chẳng tức chết ấy à." Minh Thành Hữu cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, nhưng bỗng phát hiện mùi vị không hợp với mình. Anh tiện tay đẩy nó ra rất xa.

"Cảnh sát sẽ bảo vệ tôi."

"Chưa biết chừng cảnh sát chưa kịp nhập cuộc, ảnh của em đã giăng khắp chốn rồi. Phó Nhiễm, em muốn cảm nhận lại nỗi đau của Vưu Hựu à?" Minh Thành Hữu hỏi chân thành.

"Chẳng phải anh khẳng định ảnh do tôi đăng lên sao?"

Minh Thành Hữu rót thêm trà cho cô: "Tôi nói rồi, chuyện của Vưu Hựu và thằng Thâm đã qua, nếu tiền có thể giải quyết vấn đề, em vẫn không chịu đi đường tắt sao?".

Minh Thành Hữu có ý né tránh chuyện trước kia. Phó Nhiễm cũng không suy nghĩ nhiều: "Ý anh là bỏ tiền ra mua sự bình yên?".


Anh gật đầu: "Tôi sẽ bảo người chuẩn bị tiền".

"Nhưng nếu có lần sau thì phải làm sao?"

"Tôi sẽ nghĩ cách." Minh Thành Hữu sắc mặt lạnh lùng: "Em hẹn địa điểm và thời gian với hắn, càng nhanh càng tốt".

Phó Nhiễm không ngờ lại gặp phải chuyện này, cũng không dám khăng khăng tự quyết như chuyện của Vưu Hựu nữa, trước mắt chỉ biết nghe theo Minh Thành Hữu.

Chuyện tiền bạc trở nên quá đỗi dễ dàng. Phó Nhiễm gọi điện cho đối phương, sau ba hồi chuông là có người nhận máy.

"A lô, tôi đã chuẩn bị đầy đủ tiền."

"Quả nhiên là đám nhà giàu." Nghe giọng thì đối phương có vẻ vẫn còn trẻ: "Tôi cũng không muốn dây dưa lằng nhằng, không cẩn thận lại gửi nhầm ảnh cô vào di động của người khác. Tám giờ tối nay, địa chỉ tôi sẽ nhắn cho cô. Tôi không sợ cô báo cảnh sát. Cho dù cảnh sát có tới chỗ đó cũng không bắt được tôi đâu, biết điều thì đi một mình tới".

Phó Nhiễm ngắt máy, khẩu khí của đám tống tiền vẫn ngang ngạnh như vậy.

Ba phút sau có tin nhắn gửi đến.

Là một dòng địa chỉ.

Minh Thành Hữu cầm qua xem: "Chỗ này hình như khá vắng vẻ".

Phó Nhiễm đè chặt tay vào dạ dày, buộc phải ăn chút gì đó cho đỡ đau trước. Vẫn còn nhiều thời gian mới đến tám giờ, cô khẽ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thất thần không biết đang nghĩ chuyện gì.

"Tôi đi với em."

"Hắn bảo tôi đi một mình."

Minh Thành Hữu không tán thành: "Em mà đi một mình thật, ảnh sẽ không chỉ một tấm đâu, chưa biết chừng là cả bộ chân dung đấy".

Phó Nhiễm quay vào, ánh mắt thấp thoáng vẻ giận dữ: "Minh Thành Hữu, kẻ đầu têu ra chuyện này là anh".

"Tôi không chối." Anh bình thản, dựa lưng vào ghế: "Thế nên tôi mới hứa là sẽ giải quyết".

Minh Thành Hữu gọi người mang séc đến nhà hàng, rồi lại tìm chỗ ăn tối với Phó Nhiễm xong mới chuẩn bị xuất phát.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện