Sau khi Phó Nhiễm trở về nhà, thấy Phạm Nhàn và Phó Tụng Đình đều đang ngồi ngoài phòng khách sốt ruột chờ đợi, nếu còn tiếp tục không thấy cô về có lẽ họ sẽ đi báo cảnh sát.
Cô đáp qua loa rằng có việc nên phải ở nhà Tần Mộ Mộ, lại đúng lúc di động sập nguồn. Phạm Nhàn cũng chỉ càm ràm vài câu rồi thôi.
Cho dù đã cầm được di động, Phó Nhiễm vẫn có cảm giác bất an, vài ngày sau nỗi lo ấy mới dần lắng xuống.
Minh Thành Hữu gọi điện thoại tới, Phó Nhiễm vốn không định nghe, nhưng nghĩ tới chuyện xảy ra mấy hôm trước, cô vẫn hẹn một địa điểm để gặp mặt anh.
"Di động của tôi đâu?" Minh Thành Hữu xòe tay ra và nói một câu.
Phó Nhiễm không giấu giễm: "Vứt đi rồi".
"Di động là của tôi cơ mà?"
Phó Nhiễm né tránh bàn tay anh: "Ba triệu mua lấy di động của anh còn chưa đủ à?".
Minh Thành Hữu mỉm cười rút tay về: "Sao, bắt anh ta phải bỏ tiền ra nên xót xa à?".
Cô đang nghĩ làm cách nào để trả món nợ này đây.
Hai năm trước công ty còn làm ăn khấm khá, khó khăn lắm mới trả hết được hai triệu. Cho dù Minh Tranh kiên quyết không nhận nhưng Phó Nhiễm vẫn mang tiền tới bộ phận tài vụ của Khiếm Khôn. Nhưng bây giờ việc làm ăn đang rơi vào ngõ cụt, vây mà lại có một khoản lớn hơn đè xuống đầu. Phó Nhiễm uống một ngụm café. Cuộc đời cô đúng là bi kịch mà, suốt ngày bôn ba trả nợ.
"Anh bảo, có thật là bọn chúng đã đi khỏi Nghênh An rồi không?"
"Có lẽ vậy."
Phó Nhiễm bất giác nhìn xuống di động của mình: "Chúng không sợ thoát ra ngoài rồi chúng ta báo cảnh sát à?".
Đôi mắt Minh Thành Hữu ánh lên một ý cười, đôi môi mím lại gần như thành một đường thẳng: "Có lẽ chúng sẽ nghĩ cách đi khẩn trương, chủ yếu là vì dám chắc em sẽ không báo cảnh sát".
"Nhưng em đã xóa hết ảnh rồi."
"Nếu thật sự bị đánh úp ngược lại chưa biết chúng sẽ chết kiểu gì nên tôi nghĩ, có lẽ trong tay chúng vẫn còn bản khác."
"Cái gì?!" Phó Nhiễm thảng thốt, cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
Minh Thành Hữu bịt miệng cô lại: "Ít nhất thì trước khi tiêu sạch tiền chúng sẽ không tìm em kiếm chuyện đâu, vả lại, cũng chưa chắc chúng có gan quay lại".
Phó Nhiễm như ngồi trên đống lửa, cái gai khó khăn lắm mới bứt ra được một lần nữa găm sâu vào cơ thể.
"Nhưng tôi dám khẳng định, cho dù chúng giữ lại bản khác cũng không dám tung ra đâu."
Phó Nhiễm liếc nhìn anh: "Lẽ nào chúng nghe lệnh anh?".
"Em chưa nghe câu lấy gậy ông đập lưng ông à?"
"Thế là ý gì?"
Minh Thành Hữu ngồi sát bên cạnh Phó Nhiễm, hạ giọng cực thấp: "Trước khi chúng rời khỏi thành phố Nghênh An, tôi đã nghĩ cách tìm ra chúng".
"Thế nên?"
"Tôi cũng đã chụp ảnh cho chúng."
Phó Nhiễm quay mặt sang. Minh Thành Hữu sát lại rất gần, chóp mũi hai người gần như dính sát vào nhau: "Em nghĩ ảnh đàn ông trần truồng thì có gì uy hiếp được chúng?".
"Nhưng nếu là ba người đàn ông thêm một người phụ nữ thì sao? Thêm nữa, người này còn do tôi bỏ tiền thuê về. Tới lúc đó nói bọn chúng cưỡng bức cô ta cũng hoàn toàn có thể, chỉ cần chúng dám lôi chuyện ảnh của em ra uy hiếp, tôi bảo đảm sẽ bắt chúng ngồi tù mọt gông. Thế nên biết điều cầm tiền cút thật xa là thông minh nhất".
Phó Nhiễm đang ngậm một ngụm café, nhớ lại cảnh tượng ấy bỗng cảm thấy ghê tởm. Cô há miệng định nôn, Minh Thành Hữu nhẹ nhàng vuốt lưng cô: "Nuốt xuống, em có cần phải kinh hoàng đến mức ấy không?".
Phó Nhiễm cố nhịn một lúc lâu mới lại nuốt xuống được.
Cô nhìn kỹ khuôn mặt Minh Thành Hữu, thấy anh không giống đang nói dối.
"Không tin?" Minh Thành Hữu dứt khoát rút di động ra: "Cho em xem hàng thật này".
Phó Nhiễm một tay đẩy ra, một tay vuốt cổ họng: "Tôi không muốn xem".
Minh Thành Hữu lại đút di động vào túi quần.
"Không phải anh cũng nhân thể lấy lại tiền rồi đấy chứ?"
"Không ngờ em còn thâm độc hơn cả tôi. Tiền tôi để chúng mang đi rồi, chó cùng bứt được giậu đấy."
Phó Nhiễm thấy anh đưa tay qua, bèn cố tình kéo giãn khoảng cách: "Việc này coi như đã qua, cũng cảm ơn anh".
Lời nói có chút gì đó miễn cưỡng.
Minh Thành Hữu đi theo Phó Nhiễm ra khỏi quán café. Cô mở cửa xe định đi, Minh Thành Hữu chắn trước mặt cô: "Đi cùng tôi tới trung tâm thương mại một chuyến đi".
"Tôi còn có việc." Phó Nhiễm đẩy tay anh ta nhưng không đẩy nổi.
"Qua cầu rút ván hả?"
"Chưa biết ai rút ván của ai đâu." Chân phải của Phó Nhiễm đã bước vào trong ghế lái: "Không còn chuyện gì nữa chúng ta vẫn không nên gặp mặt là hơn. Đám phóng viên theo anh rất sát, rất dễ kéo cả tôi vào cuộc. Hai năm trước đã đủ rồi".
Cô cảm thấy cuộc sống bây giờ