????Chương 76: Đợi em rồi cùng ngủ????
Phó Nhiễm nhìn chằm chằm từng con số tăng dần lên. Sau vài lần trải qua những chuyện quá trùng hợp, cô không thể không tin rằng Minh Thành Hữu là đồ mồm quạ đích thực.
Phó Nhiễm lên đến tầng ba, thấy Minh Thành Hữu vẫn bám sau lưng, bèn nói: "Nhân viên MR không ở cùng một tầng với chúng tôi, huống hồ anh còn ở phòng tổng thống, ở tầng thượng." Phó Nhiễm có lòng tốt nhắc nhở.
Minh Thành Hữu không đáp lại, anh đưa Phó Nhiễm tới tận cửa phòng.
Cô ấn chuông cửa, nhưng rất lâu sau không thấy ai ra mở. Phó Nhiễm cảm thấy nghi hoặc, ấn thêm lần nữa.
Lặp đi lặp lại mấy lần như thế, cô rút di động ra, gọi cho một trong số các giáo viên: "Alô, Lâm Lâm à, mọi người đang ở đâu vậy?".
"Tiểu Nhiễm, chúng tôi đổi chỗ chơi rồi. Nghe có một club dành cho dân đồng tính, bên trong toàn là trai đẹp. Chúng ta và mấy người bên MR đã cùng tới đó, cô đừng lo lắng."
"Gì cơ?" Phó Nhiễm lạnh người, một lúc sau mới nhớ đến chuyện chính: "Chìa khóa các cô để đâu rồi?".
"Tôi không cầm." Lâm Lâm có vẻ như đã quay sang hỏi đồng nghiệp: "À, Bình Tử đang cầm đây, hay là cô cũng qua đây luôn?".
"Các cô đang ở đâu?"
Lâm Lâm báo địa chỉ xong còn nhắc thêm: "Khá xa đấy, hơn nữa không dễ tìm đâu".
Phó Nhiễm và cô giáo tên Bình Tử đó lại còn ở chung một phòng.
Minh Thành Hữu trông thấy cô nhăn nhó: "Sao vậy?".
"Tôi không có chìa khóa ở đây." Phó Nhiễm đứng đực ngoài cửa, tìm nửa ngày cũng không thấy cả ví da trong túi xách, sau khi lục trái lục phải, cô bày ra ánh mắt vô cùng thất vọng.
"Khi nào họ mới quay lại?"
Phó Nhiễm ỉu xìu: "Họ nói còn muốn chơi thêm một lúc". Đám sắc nữ đó, lại còn tới bar đồng tính ngắm trai nữa.
Minh Thành Hữu đứng dựa vào tường: "Phòng anh rộng lắm, hay là em ngủ tạm một đêm?".
Phó Nhiễm cầm túi xách đi thẳng. Minh Thành Hữu cùng cô đi ra quầy lễ tân, nhìn dáng vẻ bướng đến chết của cô: "Cô có thể mở cửa giúp tôi không? Bạn của tôi ra ngoài mất rồi".
"Chào chị, chị có thể xuất trình chứng minh thư không ạ?"
Phó Nhiễm sắc mặt khó coi: "Xin lỗi, tôi để trong ví da ở trong phòng mất rồi".
Cô lễ tân nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Thành thật xin lỗi chị, khách sạn đã có quy định rồi ạ".
Phó Nhiễm nằm bò ra bàn lễ tân: "Vậy cô có thể cho tôi đặt phòng khác không?".
"Đặt phòng vẫn cần xuất trình giấy tờ tùy thân ạ."
Phó Nhiễm ủ rũ như quả bóng da xì hơi. Cô quay lại nhìn Minh Thành Hữu, ánh mắt ảm đạm lại chợt rực sáng: "Anh có thể cho tôi mượn chứng minh thư không?".
Chí ít có thể đặt phòng khác, không phải đợi tới quá nửa đêm.
"Không cho."
"..."
Phó Nhiễm cũng không kiên trì nữa, định ngồi ở sofa đại sảnh đợi họ.
Minh Thành Hữu rút chứng minh thư ra, quăng trước quầy lễ tân, một tay kéo Phó Nhiễm tới bên cạnh mình. Cô nhìn thấy Minh Thành Hữu lấy lại chứng minh thư và thẻ phòng nhưng không đưa cô mà kéo cô đi theo anh.
Vừa quẹt thẻ mở cửa ra, cơn buồn ngủ gần như lập tức ùa tới.
"Không mời anh vào trong ngồi một lúc sao?" Nói xong, Minh Thành Hữu đã tự tiện đẩy cửa, lách người đi vào trước. Căn phòng có đầy đủ mọi thứ, không thua kém gì một căn hộ mini. Minh Thành Hữu đứng trước quầy rượu: "Uống chút rượu không?".
"Không cần, tôi buồn ngủ rồi." Phó Nhiễm đặt túi xách lên tủ đầu giường, ý tứ đuổi khách đã quá rõ ràng.
Nhưng Minh Thành Hữu coi như không nghe thấy, anh tự động chọn một chai rượu vang: "Em muốn ngủ thì cứ ngủ đi".
Phó Nhiễm ngồi ở mép giường, đầu óc bắt đầu lờ đờ. Cô phải bật máy tính lên để tỉnh táo. Minh Thành Hữu bê ly rượu ngồi xuống sofa, biểu cảm vô cùng nhàn nhã, cứ như đây là phòng anh vậy.
Rất lâu sau, vẫn không thấy anh có động tĩnh gì.
Phó Nhiễm gửi một tin nhắn cho đám Lâm Lâm, hỏi họ khi nào mới về, nhưng cuối cùng vẫn không nhận được hồi âm.
Minh Thành Hữu ngồi thẳng người dậy, đặt chiếc ly trong tay xuống rồi bước vững vàng về phía giường. Phó Nhiễm thấy anh đi thẳng về phía mình, hai chân vô thức khép chặt lại. Minh Thành Hữu theo đà lăn ngay ra giữa giường, cầm điều khiển lên đổi kênh.
Phó Nhiễm ngồi bật dậy: "Không còn sớm nữa, anh cũng nên về phòng mình đi".
Minh Thành Hữu gối một tay ra sau gáy, tay kia vỗ vỗ túi quần: "Anh cũng không mang theo thẻ phòng, đưa cho Hàn Tuyển rồi".
"Anh có chứng minh thư mà, thuê thêm một phòng khác?"
"Một chứng minh thư chỉ được thuê một phòng thôi. Công ty đặt phòng luôn phải có người chịu trách nhiệm riêng, bây giờ anh cũng đang không biết đi đâu về đâu." Minh Thành Hữu trả lời cứ như thật.
"Anh có thể đi tìm Hàn Tuyển."
"Vừa hỏi rồi, cậu ấy về nhà rồi."
Phó Nhiễm nhìn chiếc giường lớn duy nhất giữa cả căn phòng rộng thênh thang và người đàn ông đang nằm thẳng cẳng, duỗi chân duỗi tay thoải mái trên giường. Ban ngày chơi quá hăng, lúc này toàn thân mỏi rã rời, chỉ muốn được ngâm mình trong bồn