Nhất Niệm - Thánh Yêu

Chương 80


trước sau




✨Giới thiệu tập 2:

Từ thiên đường xuống địa ngục chỉ là một ý niệm của hai ta.

Dùng một cách thức bi tráng tổn thương trái tim người có tình, cắt đứt mối tình người mình yêu sâu đậm.

Những tưởng như vậy có thể khiến cô hoàn toàn quên được anh, bắt đầu một cuộc sống mới.

Vậy mà tất chỉ là tưởng tượng của anh mà thôi.

Anh nguyện dùng 5% cổ phần còn lại đổi lấy một điệu nhảy cùng cô.

Anh cam lòng chết trong tay cô, nếu tất cả thật sự là những gì cô mong muốn.

Một điệu nhảy khiến người ta sửng sốt, một kết thúc đến tan nát cõi lòng đã phong kín lại một thời đại mang tên Minh Thành Hữu.


Thì ra vào lúc một người cần ta nhất, buông tay rời xa lại mang đến một sự tuyệt vọng mang tính hủy diệt.

Chuyện tàn nhẫn nhất đời người không phải là ai đã làm tổn thương sâu sắc trái tim ai.

Mà là giương mắt nhìn người mình yêu ra đi nhưng bản thân lực bất tòng tâm.

Chỉ là, tình yêu của anh có từng này, trao cả cho em; tổn thương của anh có từng này, cũng trao cả cho em.

Biết đâu làm người xa lạ mới là kết thúc đẹp nhất của chúng ta.

Tạm biệt em, người con gái tôi còn chưa yêu đủ...

☕☕☕

Phó Nhiễm đã hứa sẽ đưa Vưu Hựu ra ngoài chơi, vì công ty vừa ký hợp đồng nên gần đây cô mới thực hiện được.

Thím dặn đi dặn lại Phó Nhiễm phải chăm sóc con bé chu đáo. Vưu Hựu nghe tin hôm nay được đi ngắm mai, vui tới độ cả đêm không ngủ được. Phó Nhiễm sắp xếp cẩn thận những thứ nó cần phải mang đi: "Bữa trưa chắc là sẽ ăn ở ngoài, ở đó có cả nhà hàng và khách sạn, chơi mệt quá chúng ta có thể thuê phòng nghỉ mấy tiếng".

"Chị, chị đừng lo lắng quá, sức khỏe của em rất tốt."

Sau khi chào tạm biệt chú thím, hai người họ đi xuống dưới. Xe của Phó Nhiễm đã đỗ sẵn ở đó. Cô xách đồ đạc về phía xe. Một chiếc Hummer bất ngờ xuất hiện, Phó Nhiễm chưa từng thấy ai lái loại xe này vào tiểu khu. Cô vội vã né tránh, bỗng thấy Vưu Hựu tíu tít chạy qua: "Anh rể!".

Người bước từ trong xe ra quả nhiên là Minh Thành Hữu.

Vưu Hựu quấn khăn, chỉ để hở nửa trên khuôn mặt: "Chị, lần trước em bảo với anh rể là đàn ông lái Hummer trông rất ngầu, chị xem, thế là anh rể lập tức lái một chiếc đến".

Minh Thành Hữu đi tới, đón lấy đồ đạc trong tay Phó Nhiễm. Vưu Hựu và anh rất thân thiết, chuyện này không cần hỏi cũng biết là nó kể cho anh nghe.

Bản thân Vưu Hựu cũng có những suy nghĩ của riêng mình. Năm xưa nó giấu giếm sự thật vụ hủy dung, khiến mâu thuẫn giữa Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu trở nên gay gắt, cuối cùng tới bước chia tay, con bé vẫn luôn cảm thấy áy náy trong lòng. Cho dù sau này ầm ĩ tới mức suýt nữa kéo nhau ra tòa nhưng Vưu Hựu vẫn rất dễ cảm thông cho hành động bao che của Minh Thành Hữu. Nó thậm chí cảm thấy anh làm vậy cũng giống như Phó Nhiễm bảo vệ nó vậy, đều hoàn toàn có thể lý giải được.

Vưu Hựu nì nèo với Phó Nhiễm đòi ngồi Hummer. Minh Thành Hữu nhanh nhẹn chuyển đồ vào xe. Cô và Vưu Hựu ngồi ở hàng ghế sau, hôm nay lại vừa hay là một ngày trời xanh mây trắng, rất thích hợp để đi chơi, dã ngoại.

Chiếc xe chậm rãi lái ra khỏi tiểu khu. Trước cổng, lưu lượng xe khá đông, Minh Thành Hữu buộc phải đi chậm lại. Qua gương chiếu hậu, anh bỗng nhiên nhìn thấy một biển số xe khá quen thuộc, nếu như anh nhớ không nhầm thì đó là xe của Lý Thâm.

Có điều, vì sao xe của nó lại có mặt ở đây?


Cửa sổ của chiếc xe bám sát đó từ từ hạ xuống, để lộ một gương mặt tuấn tú hơn người. Chàng trai còn rất trẻ, cùng lắm mới chỉ ngoài hai mươi.

Phó Nhiễm chỉnh trang lại khăn choàng cho Vưu Hựu. Minh Thành Hữu chuyển một chiếc túi rất đẹp trên ghế lái phụ ra ghế sau: "Anh thấy có mấy mẫu mới rất đẹp, em xem có thích không này".

Vưu Hựu đón lấy: "Anh rể tốt quá, em cảm ơn anh".

Minh Thành Hữu đánh mắt vào gương chiếu hậu, chiếc xe ban nãy bám theo giờ đã biến mất tăm. Anh hỏi: "Quay về trường em có quen không?".

"Khá ổn ạ, những kiến thức trước đây em cũng không để bị hẫng nhiều, vả lại đại học cũng không gắt như cấp ba."

Tháng sáu năm nay Vưu Hựu tham gia kỳ thi đại học. Vì tình trạng của nó đặc biệt, trong thời gian đó vẫn phải điều trị, cộng thêm vụ án hơn một năm trước tạo áp lực tâm lý rất lớn với nó nên nhà trường được các lãnh đạo phê chuẩn cũng coi như chiếu cố đặc biệt, cử một giám thị riêng tới bệnh viện, như thế nó mới miễn cưỡng hoàn thành được kỳ thi đại học.

Cũng may là thường ngày nó chăm chỉ học hành , mặc dù không thi đỗ được vào Đại học Phúc Đán như mơ ước nhưng cũng không đến nỗi tệ, vào dược ngôi trường Sư phạm nổi tiếng nhất thành phố Nghênh An.

"Khi nào tốt nghiệp ra trường, em lại là gái già rồi." Vì điều kiện của bản thân, nó phải thi đại học muộn mất một năm.

Vưu Hựu choàng thử chiếc khăn Minh Thành Hữu mua: "Chị, có đẹp không

ạ?".

"Đẹp lắm." Phó Nhiễm cất chiếc khăn cũ của nó vào túi: "Em mà là gái già thì chị là quái vật thành tinh à?".

"Chị khác em à, chị có anh rể rồi!"

Phó Nhiễm miễn cưỡng gượng cười, nghiêm túc nói: "Vưu Hựu, anh ấy không còn là anh rể của em nữa".

Minh Thành Hữu nhìn qua gương: "Đúng đấy, anh và chị em đã xóa bỏ hôn ước rồi".

Nụ cười trên khuôn mặt Vưu Hựu tan biến hết, đôi mày đang nhướng lên cũng từ từ xịu xuống. Phó Nhiễm có phần đau đầu, cô không nên cố chấp với Vưu Hựu về chủ đề này. Cô rút chai nước mang theo người ra: "Em khát không?".

Vưu Hựu ngoan ngoãn nhận lấy, uống một ngụm.

Minh Thành Hữu ấn nhẹ ngón tay lên vô lăng, vững vàng lái xe về phía trước.

Khi tới nơi, Phó Nhiễm và Vưu Hựu đứng đợi ở cổng, Minh Thành Hữu đi mua vé. Phó Nhiễm thấy con bé không vui vẻ lắm: "Sao thế, ban nãy còn vui lắm mà?".

Vưu Hựu cúi đầu nhìn xuống mũi chân: "Chị, chị không nhận ra sao? Anh rể đối với chị rất tốt".


"Vưu Hựu." Phó Nhiễm đưa tay xoa đầu con bé: "Chuyện hai anh chị không như em nghĩ đâu".

"Em biết hết, chị đừng cố an ủi em." Vưu Hựu nhìn xuyên qua đám đông, hướng về phía Minh Thành Hữu: "Chị và anh rể vốn đang tốt đẹp, đúng lúc lại xảy ra chuyện đó. Chị trách anh ấy thiên vị Lý Thâm. Nhưng mà... tất cả sai lầm đều do em mà ra. Em nói dối hại anh chị chia tay. Giá như em nói sự thật với chị sớm hơn, sự tình đã chẳng đến nông nỗi này".

"Vưu Hựu, trước đó chị và Minh Thành Hữu bình yên vô sự nên cũng có thể chung sống thuận hòa. Nhưng em phải hiểu, đó đều là khi cuộc sống của hai anh chị không có sóng to gió lớn. Có rất nhiều mối quan hệ không vượt qua được thử thách của số phận. Khi anh ấy nghĩ cách nhờ luật sư để lặng lẽ giải quyết êm thấm chuyện này, vết rạn giữa chị và anh ấy đã nứt ra rồi." Khoảng thời gian đó, Phó Nhiễm cũng từng nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của cô và Minh Thành Hữu. Phải, trong chuyện này có hiểu lầm, nhưng sự không tin tưởng mà hai bên dành cho nhau mới là ngòi nổ thực sự. Cô coi Vưu Hựu như người thân thiết nhất. Vào lúc cô cần anh nhất, có thể một bàn tay của Minh Thành Hữu sẽ thay đổi sự lựa chọn sau này của cô. Nhưng anh đã không làm vậy.

Ánh mắt Vưu Hựu toát lên sự áy náy và đau thương: "Nói cho cùng vẫn là vì chuyện của em".

"Không..." Phó Nhiễm vỗ vai nó vỗ về: "Chị vốn dĩ cũng định ra đi rồi, chỉ là vào đêm đó chị càng thêm quyết tâm mà thôi".

"Vì sao?" Phó Nhiễm không hiểu, ngẩng đầu lên hỏi.

Phó Nhiễm cố gắng cười thoải mái: "Chị không muốn tiếp tục bị kéo vào nữa, hào môn tranh đấu, vũng nước đục ấy quá sâu, quá bẩn".

Vưu Hựu vẫn còn mơ mơ hồ hồ, Phó Nhiễm dứt khoát nói thẳng: "Nói một cách đơn giản, là vì hai anh chị vốn chỉ có quan hệ hôn nhân thương mại, không yêu thương nhau".

Nếu tình cảm đủ đầy, không có gì có thể ngăn trở được, cho dù vũng nước có đục, có sâu hơn nữa cô cũng nguyện lội xuống cùng anh.

Cuối cùng Vưu Hựu cũng hiểu câu nói này: "Chị, hai anh chị thật sự không có tình cảm sao?".

Đôi mắt nó trong veo và thuần khiết, xua đi mọi bất an và hỗn loạn trong đáy lòng Phó Nhiễm. Đối với người thân, cô luôn chẳng thể đề phòng, nên mới khiến Vưu Hựu nhìn được tận cùng: "Chị, chính chị cũng đâu dám khẳng định".

Minh Thành Hữu cầm vé đi đến: "Đang nói chuyện gì vậy?".

"Bí mật ạ." Vưu Hựu khoác tay Phó Nhiễm bước lên bậc đá.

Với tiết trời này, hoa mai trong vườn mới chỉ hé nụ, lấp ló chờ ngày rực rỡ. Gió lạnh thổi qua mang theo hương hoa thoang thoảng. Bởi vì không phải cuối tuần, thế nên số lượng du khách cũng không đông. Hiếm khi được ra ngoài chơi nên Vưu Hựu dĩ nhiên hưng phấn vô cùng.

Sau chuyện hai năm trước, chú thím gần như không muốn để Vưu Hựu rời mình nửa bước, nói chi tới việc để nó một mình đi ra ngoài. Phó Nhiễm cũng sợ nó mệt mỏi. mới chơi được nửa ngày, họ đã tìm một nhà hàng nhỏ để nghỉ chân. Xung quanh yên tĩnh một cách bất ngờ, vị trí sát cửa sổ có thể nhìn ra mặt hồ long lanh bên ngoài.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện