Nhất Niệm - Thánh Yêu

Chương 91


trước sau




Minh Thành Hữu đứng sát cạnh cô, Phó Nhiễm có thể cảm nhận được nguồn nhiệt trong cơ thể anh thông qua nơi tiếp xúc ở cánh tay truyền tới người mình. Hai cô y tá mím môi cười, đầu sát đầu thì thầm to nhỏ.

"Đi thôi."

Cô y tá cầm chai nước truyền dùng tay huých bạn.

"Đợi chút." Phó Nhiễm lên tiếng: "Cứ truyền đi, tôi không thay quần áo nữa, mặc quần áo của tôi thôi".

Minh Thành Hữu nhìn xuống chân cô, vết bùn đất loang lổ, bẩn thỉu không chịu nổi. Quần áo của cô cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam. Cổ tay của chiếc áo len mỏng manh bung ra, trông không khác gì một người ăn mày chuyên nghiệp trên quảng trường.

Phó Nhiễm cũng nhìn theo anh, sau khi khép chặt hai chân lại, cô đón lấy bộ quần áo trong tay Minh Thành Hữu: "Em tự vào nhà vệ sinh".

Minh Thành Hữu nhún vai, nhìn theo bóng cô sải bước rời đi. Anh rút di động ra gọi một cuộc điện thoại. Tiếng đóng cửa của Phó Nhiễm vọng vào tai, anh quay qua nhìn, chỉ thấy một cái bóng mờ mờ hắt lên lớp kính phun cát.

Khổ sở một lúc lâu anh mới thấy cô đi ra, đầu tóc rối tung xõa xuống vai. Vì lý do tĩnh điện, một vài sợi còn cong vút lên. Chắc là cô thay quần áo không dễ dàng gì, Minh Thành Hữu thấy cô thở phì phò.


Phó Nhiễm loẹt quẹt đôi dép đi tới bên cạnh giường: "Xong rồi, truyền đi, xin hỏi phải truyền mấy chai?".

"Ba chai." Cô thư ký tiến lên chuẩn bị kim tiêm: "Có thuốc tiêu viêm, cũng có thuốc giảm đau, sáng ngày mai còn ba chai nữa".

"Nhiều vậy." Phó Nhiễm lẩm bẩm trong miệng. Cô vén chăn, ngoan ngoãn nằm lên giường, cũng không dám qua quýt vì vết thương quả thực rất đau.

Minh Thành Hữu khoanh tay trước ngực, đứng ở cuối giường. Lúc đâm kim tiêm, Phó Nhiễm cúi đầu xuống, mái tóc cô che đi động tác của y tá. Bàn tay kia của cô đặt trên giường cuộn chặt lại, thật ra cũng không phải cô sợ đau chỉ là giây phút kim tiêm chọc vào người sẽ vô duyên vô cớ nảy sinh cảm giác sợ hãi trong lòng.

Cô y tá nhỏ vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Nắm chặt tay lại".

Minh Thành Hữu bước qua, ngồi dựa vào đầu giường sát bên cạnh Phó Nhiễm. Anh khoác tay ôm lấy vai cô một cách tự nhiên rồi kéo đầu cô vào lòng mình.

Cô thất thần giây lát thế là mũi kim đã nhanh chóng tận dụng thời cơ để đâm sâu vào ven.

Y tá dùng băng dính cố định chắc chắn, rồi ngẩng đầu, nở một nụ cười hiện má lúm đồng tiền: "Chị hạnh phúc thật đấy, có anh bạn trai thương chị như vậy".

Phó Nhiễm hạ tay xuống bên cạnh, lùi ra khỏi ngực Minh Thành Hữu. Hai cô y tá đẩy xe rời khỏi phòng. Phó Nhiễm liền ngẩng đầu lên nhìn chai nước truyền, nhìn không chớp mắt.

Một lát sau, ngoài căn phòng tĩnh mịch một lần nữa vọng vào tiếng gõ cửa.

"Vào đi."

Là một nhân viên của cửa hàng quần áo sang trọng, xách theo mấy chiếc túi hớt hơ hớt hải đi vào.

Người nhân viên cầm theo hóa đơn, Minh Thành Hữu ký rồng bay phượng múa một chữ rồi trả lại anh ta, đón lấy chiếc túi rồi đặt lên đầu giường Phó Nhiễm.

Minh Thành Hữu tìm ra chiếc túi đựng đồ nam giới. Đôi tay gầy của anh bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo như chỗ không người, sau ba chiếc cúc, lồng ngực rắn chắc lộ ra. Phó Nhiễm ho khẽ một tiếng, chỉ tay vào nhà vệ sinh: "Chưa biết chừng lát nữa có y tá đi vào đấy".

Anh khẽ rướn môi, dáng vẻ hoàn toàn không quan tâm. Ngón tay anh một lần nữa trượt xuống, nhưng trong đôi mắt chợt thoáng qua một nỗi buồn khó nói thành lời, động tác đang tiến hành cũng hơi khựng lại. Minh Thành Hữu thu tay về, cầm chiếc túi đi vào trong phòng vệ sinh.

Phó Nhiễm nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, cánh cửa phòng vệ sinh đã khép vào.


Lúc đi ra, rõ ràng Minh Thành Hữu đã tắm rửa, tóc vẫn còn ướt, chiếc sơ mi được mặc lên người vẫn còn chưa cài cúc. Anh lấy khăn mặt lau tóc và hỏi: "Em muốn ăn gì?".

Phó Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, chạy tới chạy lui đến giờ trời cũng đã tối hẳn: "Em không đói".

"Thật sự không đói?"

"Ừm, em chẳng muốn ăn chút nào."

Minh Thành Hữu ghé sát lại: "Anh ra ngoài mua ít đồ ăn, tiện thể lấy túi xách cho em luôn, đưa chìa khóa xe cho anh".

"Chẳng phải anh cầm sao?" Ban nãy anh cưỡng ép lôi cô đi, còn giật luôn cả chìa khóa xe của cô.

Minh Thành Hữu bất chợt nhớ ra. Anh cầm áo khoác mặc vào người, cầm theo ví tiền và di động đi ra ngoài. Nghĩ một chút, anh lại quay đầu nói với Phó Nhiễm: "Lát nữa anh sẽ bảo ai đó vào xem em, em nghỉ ngơi một lát đi".

"Không cần đâu." Phó Nhiễm đang nhìn chai truyền nước bèn quay đi.

Minh Thành Hữu đã đi ra khỏi cửa.

Cả một căn phòng bệnh viện hoàn toàn không một tiếng động.

Minh Thành Hữu ra ngoài vòng vèo một lúc mới quay về, vào phòng bệnh liền thấy có một y tá đang túc trực bên giường. Phó Nhiễm dựa đầu vào giường, sau lưng kê một chiếc gối, mắt cứ nhìn chăm chăm chai truyền dịch.

Minh Thành Hữu đưa túi cho cô, tay còn xách theo túi đồ ăn của nhà hàng: "Sao em không ngủ một lúc?".

"Em không buồn ngủ."

Y tá đổi chai cho cô: "Đây là chai cuối cùng, chai to, nên sẽ lâu hơn một chút".

Minh Thành Hữu

lần lượt bóc từng chiếc hộp ra. Phó Nhiễm ngửi mùi liền nhíu mày: "Bây giờ em không đói, muốn ngủ một chút".

Truyền nước vào bỗng nhiên khiến người ta mệt mỏi.


Minh Thành Hữu chống tay bên cạnh Phó Nhiễm, thấy cô mệt mỏi nhưng vẫn gắng gượng bèn nói: "Em ngủ một giấc đi, dậy ăn sau".

Phó Nhiễm bướng bỉnh lắc đầu, chỉ mải miết nhìn chai nước truyền.

"Yên tâm đi, anh ở đây coi giúp em." Minh Thành Hữu nhìn ra sự lo lắng của cô. Anh ngồi vững xuống giường. Phó Nhiễm nghiêng khuôn mặt nhỏ, đôi lông mi dày hắt một cái bóng nhỏ xuống hốc mắt, đáy mắt thoáng qua một nỗi đau thầm kín: "Khi đang truyền nước em không bao giờ dám ngủ".

Minh Thành Hữu trêu đùa: "Sợ mở mắt ra không được nhìn bình minh của ngày mai ư?".

Phó Nhiễm không còn sức đùa với anh. Cô thu lại ánh nhìn của mình, đôi mắt phảng phất phủ một lớp bụi ký ức. Nụ cười của Minh Thành Hữu tắt dần. Anh thấy Phó Nhiễm cúi đầu nhưng rồi cũng lên tiếng ngay: "Lần đầu tiên truyền nước là năm em năm tuổi, cũng là khi còn chưa hiểu chuyện, em..." Cô hơi dừng lại, đối mặt với Minh Thành Hữu vẫn cố gắng dùng xưng hô trước kia: "Mẹ em đưa em tới phòng khám nhỏ, họ đều phải đi làm nên không có ai trông em. Mẹ nói truyền nước rất nguy hiểm, bảo em phải chăm chú nhìn chai nước truyền, khi nào gần hết phải gọi bác sỹ ngay, nếu không sẽ chết. Đối với một đứa trẻ năm tuổi mà nói, chết có nghĩa là sẽ không bao giờ được gặp lại bố mẹ nữa. Em nằm trên chiếc giường chật hẹp của phòng khám, chứ nhìn nó mãi không chớp mắt, nhưng về sau em vẫn không kiềm chế được cơn buồn ngủ, tới khi y tá gọi một tiếng, em mở mắt ra nhìn thì chai dịch đã cạn, trên ống truyền có máu tản lại. Thứ màu đỏ khiếp đảm đó khiến em sợ đến ngây người. Cô y tá vội vàng rút đầu kim tiêm. Em cũng chẳng thấy đau nữa, nhìn những người khác quây xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ ánh mắt tràn đầy thương cảm, em còn chẳng khóc ra được".

Ký ức đó quá sâu đậm, tựa như đã hằn sâu trong trái tim không thể xóa nhòa.

"Thế nên em nhất định phải tự trông ư?" Minh Thành Hữu đứng nhìn khuôn mặt chìm trong ánh đèn của Phó Nhiễm. Thế giới nửa cuộc đời trước đây của cô tựa hồ hoàn toàn khác biệt với cuộc sống của anh. Minh Thành Hữu còn nhớ, mỗi lần anh bị bệnh, nếu không có bác sỹ riêng tới nhà thì cũng tới ở phòng VIP số một trong bệnh viện quân y, thậm chí bên ngoài còn có cả cảnh vệ túc trực.

"Đúng vậy." Phó Nhiễm gật đầu: "Bởi vì mạng sống là của chính em, em không yên tâm giao cho bất kỳ ai".

Cô dụi dụi mắt, rõ ràng là buồn ngủ lắm rồi. Minh Thành Hữu cởi giày chui vào chăn cùng cô. Phó Nhiễm giật mình, nửa người trên thẳng đuột ra. Minh Thành Hữu buồn cười vì dáng vẻ như gặp địch lớn của cô. Anh đặt gối kê sau lưng mình, vươn tay ôm lấy Phó Nhiễm, để cô gối lên ngực mình: "Anh sẽ trông giúp em, anh đảm bảo anh sẽ không ngủ".

Phó Nhiễm nằm cứng đơ, đôi mắt chốc chốc lại ngó lên chai nước truyền. Đây đã trở thành một thói quen, cho dù có người nói với cô rằng đây là loại chai nước truyền tự động ngắt khi hết, không bao giờ xảy ra sự cố ngoài ý muốn thì cô vẫn trông theo bản năng.

Trong thời gian đó, Phạm Nhàn có gọi tới. Phó Nhiễm chỉ nói là qua đêm tại nhà Trần Mộ Mộ. Vết thương trên cánh tay là không thể giấu được nhưng ngày mai về nhà rồi tính.

Minh Thành Hữu cũng được lĩnh giáo sự bướng bỉnh của Phó Nhiễm. Dù có anh ở bên, cô vẫn tròn mắt không dám nghỉ ngơi. Minh Thành Hữu bật tivi lên, Phó Nhiễm chớp chớp đôi mắt mỏi mệt. Anh đổi cho cô một tư thế thoải mái hơn rồi cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình. Nơi lồng ngực được cô gối lên  dâng đầy một cảm xúc gì khó nói rõ.

Anh không biết rằng, đó là yêu thương.

Minh Thành Hữu nhìn lên màn hình tivi, những tin tức kinh tế khô khan Phó Nhiễm không mấy hứng thú. Cô thò tay ra khỏi chăn, thấy chai nước truyền vẫn còn quá nửa.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện