Phó Nhiễm không nhớ cô đã đồng ý hay từ chối. Cô tỉnh dậy sớm hơn Minh Thành Hữu, bên tai hoàn toàn yên ắng.
Đập vào mắt là khuôn mặt của Minh Thành Hữu, không chút tỳ vết, nhẵn mịn gần như không nhìn thấy một sợi lông tơ.
Tối qua không nhìn kỹ, lúc này cô mới phát hiện anh mặc bộ đồ ngủ, cổ áo mở rộng, phần cơ bắp vùng ngực lấp ló lộ ra. Một cánh tay của anh vắt ngang đặt lên eo cô. Phó Nhiễm nhìn chăm chú lồng ngực phập phồng lên xuống không ngừng của anh.
Minh Thành Hữu ngủ rất ngon, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh. Hiếm có một đêm anh không hề mất ngủ như đêm qua. Khi mở mắt ra, nhìn thấy Phó Nhiễm gần trong gang tấc, anh gối cằm lên đỉnh đầu cô, cọ cọ, trong lòng có một cảm giác mãn nguyện khó nói thành lời: "Tỉnh rồi à?".
Phó Nhiễm giơ cánh tay lên quay người đi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cả thế giới chỉ còn một màu trắng.
Cằm của Minh Thành Hữu cọ qua cọ lại trên gáy cô. Phó Nhiễm đưa tay vỗ vỗ lên trán anh: "Yên nào".
Phản ứng khác lạ ở một nơi nào đó đừng có nói với cô là anh không biết.
Phó Nhiễm kẹp chặt hai chân, không dám nhúc nhích bừa bãi.
Khi y tá bước vào, thấy trên giường có hai người nằm thì đứng sững tại chỗ. Minh Thành Hữu quay đầu lại, khuôn mặt ẩn hiện vẻ không vui: "Vào đây lẽ nào không biết gõ cửa?".
"Tôi xin lỗi... Tôi quên mất."
Y tá theo thói quên đi khắp các phòng kiểm tra bệnh nhân, làm gì có quy tắc nào như vậy.
Phó Nhiễm như con mèo bị giẫm phải đuôi, lấy tay huých anh không nể nang: "Xuống, xuống!".
"Em ra tay chỗ nào vậy!" Minh Thành Hữu bắt lấy tay cô: "Chết đấy có biết không?".
Hai