Túi Trữ vật vẫn lặng ngắt như tờ, không có chút rục rịch. Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, lại tiếp tục hù dọa một lần nữa, nhưng lại vẫn không chút hồi đáp.
Bạch Tiểu Thuần bèn nổi giận cười lạnh, phong bế túi Trữ vật rồi nhắm mắt đả tọa. Mấy ngày sau, khi cảm giác không thích ứng không còn nữa, hắn bèn vận chuyển tu vi dần hòa tan giọt nước sông màu vàng kim trong thể nội, chậm rãi bồi bổ cho Thông thiên Pháp nhãn trên mi tâm.
“Mặt nạ nhỏ, để xem lần này ngươi trốn ở đâu!” Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh. Sau khi phát hiện Thông Thiên Pháp nhãn có thể miễn cưỡng mở được, lập tức mở túi Trữ vật ra. Giữa trán hắn nứt ra một khe hở, con mắt thứ ba màu tím đột nhiên xuất hiện, nhìn vào túi Trữ vật.
Nhìn vào trong túi Trữ vật, não bộ của Bạch Tiểu Thuần ầm vang, túi Trữ vật như biến mất trong mắt hắn, tất cả vật phẩm bên trong như bị phân giải trở thành hư vô, chỉ còn lại một chỗ đang bị vặn vẹo lại cùng với chiếc mặt nạ hiển lộ ra rõ ràng trong mắt hắn.
Mặt nạ này vậy mà ẩn giấu sâu bên trong, từ từ hòa tan vách tường của túi Trữ vật. Thậm chí đã ăn mòn được đến phân nửa bức vách, đoán chừng khoảng một thời gian nữa là sẽ hòa tan thủng bức vách, từ đó mà thần không biết quỷ không hay chạy thoát ra ngoài.
Lúc này, khi bị con mắt thứ ba của Bạch Tiểu Thuần nhìn tới, mặt nạ lập tức run lên rồi phát ra một đạo cường quang như định cố gắng xông phá vách tường mà chui ra khỏi túi Trữ vật. Bạch Tiểu Thuần đã hừ lên một tiếng, Linh lực nhanh chóng dung nhập rồi nhanh chóng chụp lấy cái mặt nạ này, hung hăng kéo ra ngoài.
Nhưng lúc mạnh mẽ túm thẳng từ bên trong bức tường túi Trữ vật, cầm lấy trong tay, mặc dù con mắt thứ ba của Bạch Tiểu Thuần có thể nhìn thấy mặt nạ trong tay, nhưng cảm giác và cả mắt thường của hắn lại không nhận ra chút ít sự tồn tại của mặt nạ này.
“Không đúng, tại sao lúc ở Vẫn Kiếm thâm uyên ta vẫn còn nhìn thấy được mặt nạ?” Bạch Tiểu Thuần chợt suy nghĩ, con mắt thứ ba của hắn cũng khó mà gắng gượng được lâu, đành chậm rãi khép lại. Chín tầng Linh hải trong cơ thể hắn đột nhiên bạo phát ra một tia khí tức Thiên Đạo rồi lan tràn ra toàn thân. Trong bàn tay hắn đột nhiên xuất hiện vặn vẹo rồi một mặt nạ hơi mờ ảo dần hiện ra, rồi nhanh chóng hóa thành thực chất mà không còn trong suốt nữa.
Trở thành một cái mặt nạ màu da!
Mặt nạ này chính là cái mà Bạch Tiểu Thuần đã từng bóp chặt một lần bên trong Vẫn Kiếm thế giới, không nói tới việc nó mỏng như cánh ve, phi thường mềm mại, mà còn ẩn chứa một tia khí tức mà Bạch Tiểu Thuần không nhìn thấu được.
Khí tức từ chất liệu của mặt nạ lại khiến Bạch Tiểu Thuần đầy kinh hãi. Hắn nhớ lại hình như ngày đó, thần hồn của tên đệ tử Huyết Khê Tông cũng đã dung nhập vào bên trong mặt nạ với ý đồ bỏ trốn.
“Ta biết ngươi đang ở bên trong, ra đây cho Bạch gia!” Bạch Tiểu Thuần khẽ quát một tiếng, mặt nạ không nhúc nhích. Sau nửa ngày chờ đợi, trong mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên một tia tàn nhẫn, hung hăng vò vò lấy. Nhưng hắn phát hiện cho dù là toàn lực vẫn không cách nào bóp nát được cái mặt nạ này.
“Không ra đúng không, cho là ta không có cách nào bắt được ngươi?” Bạch Tiểu Thuần nắm lấy mặt nạ, cả người nhoáng lên rồi phóng thẳng xuống dưới chân núi. Hắn nhanh chóng đến bên bờ Thông Thiên Hà, đưa tay lên làm bộ muốn ném mặt nạ vào trong nước sông.
Nước sông này Bạch Tiểu Thuần từng nghĩ qua, có thể hòa tan ngàn vạn vật thì có thể thử nghiệm một thoáng. Hắn chưa kịp buông tay thì mặt nạ run rẩy mãnh liệt, còn có thêm giọng nói đầy sợ hãi truyền ra.
"Tiền bối... Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ a..."
"Rốt cục chịu nói chuyện? Còn không mau hiện thân, khai ra lai lịch đi!” Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ dữ tợn, lạnh lùng nói.
Bên trong mặt nạ đang bị bóp thành một cục, một làn sương mù chợt dâng lên. Sương mù này nhanh chóng ngưng tụ thành một hình người nhỏ bé, có bộ dáng cũng không giống với kẻ mà Bạch Tiểu Thuần diệt sát ngày đó. Lúc này gã đang run rẩy, liên tục nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần mà thở dài, vẻ mặt kinh hoàng.
“Tiền bối khai ân, tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân là đệ tử nội môn Huyết Khê Tông, tên là Dạ Táng…” Hồn ảnh đang nơm nớp lo sợ, tranh thủ trả lời. Gã nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong lòng vô cùng kinh hoảng, lúc trước gã trốn qua được một kiếp trong Vẫn Kiếm thâm uyên rồi bị Bạch Tiểu Thuần ném vào trong túi Trữ vật, vốn cũng định âm thầm chạy trốn nhưng không thành công, lại còn bị Bạch Tiểu Thuần tìm được chỗ ẩn thân.
Vốn trong lòng gã còn đang ôm theo may mắn, cho rằng Bạch Tiểu Thuần khó mà diệt sát được bản thân mình. Không nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần lại đầy hung tàn, muốn đem gã ném vào trong Thông Thiên Hà.
Nước sông Thông Thiên Hà này có Linh lực nồng đậm đến khó mà hình dung được, coi như gã có chí bảo phòng hộ này, bị ném vào đó nhất định cũng là hồn tiêu phách tán đấy.
Nghe được tên của đối phương, Bạch Tiểu Thuần có chút ngây ngốc và khó chịu trong lòng. Hắn cảm thấy danh tự của đối phương thật sự cũng quá bá khí đi, bất kể là an Táng trong đêm hay là Người an Táng trong đêm cũng đều cho người ta cảm giác được một loại sát khí phi phàm.
Lúc này hắn liếc mắt nhìn hồn ảnh kia rồi ho nhẹ một tiếng.
“Danh tự bình thường, nghe không hay lắm, so ra thì kém hơn tên ta một chút.”
Dạ Táng sững sờ, không dám nhiều lời mà rụt rè đồng tình, trong lòng đầy bi ai. Ở Huyết Khê Tông, gã không được coi trọng, khổ sở trong nhiều năm mới đến được Ngưng khí đại viên mãn, cay đắng cực khổ trong đó chỉ có mình gã tự biết mà thôi.
Vốn gã không có tư cách tham dự thánh địa Trúc cơ Vẫn Kiếm thâm uyên, thế nhưng trong những năm lăn lộn sinh tồn ở tông môn, sở học của gã hỗn tạp, chẳng những học Luyện dược mà còn học được thuật bói toán. Gã thường xuyên xem quẻ cho chính mình, tuy không quá chuẩn xác nhưng cũng có thể mò mò trúng vài lần, cũng đổi được vài chỗ tốt, tu hành thuận lợi.
Trước khi Vẫn Kiếm thâm uyên mở ra, trong một quẻ bói xem cho mình, gã tính ra được bản thân trong Vẫn Kiếm thế giới sẽ thu hoạch được một thiên đại tạo hóa.
Chính bản thân gã cũng không tin vào việc này, nhưng sau khi bói đi bói lại rất nhiều lần cũng vẫn ra kết quả như vậy mới cắn răng, bỏ ra một cái giá rất lớn, thậm chí còn không tiếc công luồn cúi, cuối cùng mới đạt được một danh ngạch. Không nghĩ tới, tạo hóa đâu không thấy, lại bị ngay Bạch Tiểu Thuần vô cùng hung tàn trước mắt bắt lấy.
“Bạch gia gia, đại nhân ngài đại lượng thả ta đi, ta…ta có thể làm Ám tử a. Chỉ cần ngài thả ta về Huyết Khê Tông, từ lúc này trở đi, ta sẽ truyền tin tức lại cho Linh Khê Tông các người. Ta…ta có thể thề!” Dạ Táng cầu xin, thở dài không ngừng.
Bạch Tiểu Thuần liếc mặt nhìn Dạ Táng một chút, lại chú ý quét qua gương mặt gã rồi hừ lạnh một tiếng.
“Ám tử? Ngươi vốn đeo mặt nạ, coi như đây là dáng vẻ thật của ngươi đi, căn bản là cùng với Dạ Táng mà ta giết lúc trước vốn không phải là một người. Ngươi lại dám gạt ta, Bạch Tiểu Thuần ta hận nhất là người khác gạt mình, ta phải giết chết ngươi!” Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, hung tàn nói rồi ngồi xổm xuống, đang định ném mặt nạ trong tay xuống dòng sông.
Mắt nhìn thấy dòng sông đầy bọt