“Triệu thì đến, gạt thì bị hất ra…đây là một loại cảnh giới a.” Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thêm mong chờ. Trong đầu không ngừng nghĩ đến cảnh sau này tu luyện Nguyên Từ chi lực đại thành, có thể vung tay áo khiến mọi thứ tan thành mây khói. Tay áo nhỏ hất lên, địch nhân bị hất đi xa, còn bằng hữu thì được kéo lại gần.
Bạch Tiểu Thuần đắc ý nhìn nhìn ống tay áo của mình, cũng thử hất hất lên vài lần.
Cứ cố nghiên cứu như vậy, nửa tháng nữa lại trôi qua.
Một đêm khuya, trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang chuyên tâm nghiên cứu Nguyên Từ chi lực thì một cỗ huyết kiệu được tám thân ảnh ma đầu mờ ảo khiêng đi, từ bên ngoài Huyết Khê Tông chậm rãi bay đến.
Xung quanh huyết kiệu là một lượng lớn cung nữ, cầm đèn lồng huyết sắc trên tay, huyết vụ nơi đó cũng dần lan tràn khắp xung quanh. Trong kiệu, Huyết Mai đeo một chiếc mặt nạ huyết sắc, ánh mắt lạnh lẽo, trên tay đang cầm một miếng ngọc giản.
Hơn một tháng trước, nàng chấp hành nhiệm vụ ra ngoài diệt sát một gia tộc tu chân đang lén lút câu kết với Huyền Khê Tông, lúc này mới hoàn thành xong nhiệm vụ, trở về tông môn.
“Dạ Táng…” Càng về gần tới tông môn, hai mắt Huyết Mai càng lập lòe sát khí. Tháng trước trong lúc thi hành nhiệm vụ thì nàng nhận được thông báo của các đệ tử trong tông môn, biết Trung Phong bạo loạn, mà động phủ của mình thì bị Dạ Táng hủy đi.
Lúc này trở về tông môn, sát ý trong mắt Huyết Mai càng nhiều. Nàng vốn chưa từng để tâm tới Dạ Táng, trong mắt nàng thì hắn chẳng khác gì sâu kiến, một câu nói có thể dễ dàng quyết định sinh tử.
Nếu không phải lúc đó ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, thì cho dù đối phương có ẩn nấp trong Thi Phong, nàng vẫn diệt sát như thường, chẳng qua nàng có chút khinh thường không muốn phải tự mình động thủ.
Nhưng hôm nay… Dạ Táng lại dám lớn mật hủy đi động phủ của mình…cho dù nàng nhận được thông tin Dạ Táng kia có thể chiến một trận với không ít tu sĩ Trúc cơ, thậm chí còn dẫn động huyết khí tại Trung Phong, nghịch huyết phản tổ, cực kỳ không tầm thường.
Nhưng…Huyết Mai nàng muốn giết, vẫn có thể giết được!
Tay phải Huyết Mai hất lên, lạnh nhạt nói.
"Đi Trung Phong!"
Nàng vừa nói ra, đám cung nữ và ma đầu bốn phía lập tức đổi hướng không trở về Tổ Phong nữa mà lướt nhanh trong màn đêm đi thẳng đến Trung Phong.
Một uy áp từ trên người nàng cũng theo đó mà tràn ra, không ít tu sĩ Trúc cơ phát giác được, khi nhìn thấy huyết cầu xuất hiện thì đám tu sĩ từng liên thủ truy kích Bạch Tiểu Thuần đầy cuồng hỉ.
“Dạ Táng, lần này…xem ngươi tránh thế nào, người khác kiêng kị ngươi, không dám ra tay, đến Vô Cực lão tổ cũng tán thưởng ngươi. Nhưng Huyết Mai thiếu chủ đã chín lần triều tịch, lại là ái nữ của Vô Cực lão tổ, nàng muốn giết ngươi thì lão tổ sẽ không để ý đến đấy!”
“Dạ Táng, ngươi nhất định phải chết!”
Toàn bộ Trung Phong hoàn toàn lâm vào yên tĩnh, nếu để ý kỹ hơn thì có thể thấy được không ít người đang nín thở, tựa như khoảnh khắc tĩnh lặng trước con bão táp.
Huyết kiệu dần đến không trung phía trên động phủ Huyết Mai, nàng ngồi trong kiệu, cúi đầu nhìn động phủ sụp đổ, hơi thở chợt dồn dập, rồi nhoáng người lên đáp xuống bên dưới động phủ. Tay áo nàng hất lên, từng khói đá vụn tản ra, chỉ còn chừa lại một trận pháp bị tàn phá và một cái huyết bình bị vỡ làm năm bảy mảnh bên dưới.
Nàng trầm mặc nửa ngày, sát khí trên người ngày càng nồng nặc rồi nhanh chóng bùng phát thành một khí thế, khuếch tán ầm ầm về bốn phía. Mơ hồ còn nhìn thấy vòng xoáy chín tầng ẩn hiện xung quanh nàng.
"Dạ Táng ở đâu?"
Thần Toán Tử vốn luôn lưu ý đến cử động của Huyết Mai, lúc này nghe vậy vội vọt ra đầu tiên, tranh thủ chạy vội đến gần Huyết Mai, chắp tay cúi đầu thật sâu. Lúc ngẩng đầu lên, mặt gã đầy phấn chấn nhưng vẫn nén kích động lại, tranh thủ nói.
“Huyết Mai thiếu chủ, xin hãy làm chủ cho chúng ta. Dạ Táng kia vô cùng hung tàn, giết người thành tính, việc ác bất tận, hắn chẳng những hủy động phủ của ngài mà còn giết không ít đồng môn, chiếm động phủ của ta. Bây giờ hắn đang ở trong động phủ của ta, tại hạ nguyện ý dẫn đường cho thiếu chủ!”
Huyết Mai quét mắt qua Thần Toán Tử, ánh mắt này khiến gã run lên, tranh thủ cúi đầu rồi nhanh chóng dẫn đường đến thẳng động phủ của Bạch Tiểu Thuần.
Có không ít tu sĩ Trúc cơ xung quanh âm thầm đi theo, từng ánh mắt tàn nhẫn tựa như đầy mong chờ muốn xem thử Bạch Tiểu Thuần bị Huyết Mai thiếu chủ diệt sát như thế nào.
“Dạ Táng này chết chắc rồi!”
“Hừ, xem coi hắn dám phách lối nữa không? Hắn khi dễ được chúng ta, nhưng cũng chỉ là con sâu cái kiến trước mặt Huyết Mai thiếu chủ mà thôi!”
“Huyết Mai thiếu chủ chín lần Tiều tịch, danh chấn khắp Đông mạch hạ du Tu Chân giới. Ngoại trừ Bạch Tiểu Thuần trong lời đồn kia thì còn ai cùng thế hệ có thể đối địch với thiếu chủ chứ?”
Những người này mang theo phấn chấn, hồ hởi nhanh chóng theo đến bên động phủ của Bạch Tiểu Thuần.
“Huyết Mai thiếu chủ, ác đồ kia ở đây!” Thần Toán Tử cắn răng nói. Sau tam phen tứ phen thì thù hận của gã đối với Bạch Tiểu Thuần đã tới tận xương tủy rồi.
Ánh mắt Huyết Mai rơi xuống đám huyết thụ bên ngoài động phủ Bạch Tiểu Thuần. Chỉ một cái liếc nhìn này, tất cả gương mặt trên thân cây đều mở mắt ra, rồi run rẩy, thế nhưng lại không có cái nào dám phát ra thanh âm. Là vì bọn nó cảm giác được, Huyết Mai thiếu chủ này còn kinh khủng hơn Dạ Táng kia nhiều nhiều lắm.
Chẳng những không nói nên lời, chúng nó nhanh chóng rút toàn bộ rễ dưới đất lên, tranh thủ tản ra, chỉ còn trơ lại Huyết đầm và một động phủ phía bên trong.
Sát ý trong mắt Huyết Mai chợt hóa thành huyết khí đột nhiên ẩn hiện, nàng bước một bước ra, xuyên qua khu vực này, xuất hiện ngay không trung phía trên động phủ của Bạch Tiểu Thuần. Đồng thời nàng nhấc tay phải lên, bàn tay ngọc trắng xanh chợt chuyển sang huyết sắc, vỗ thẳng về phía dưới một cái.
Một vỗ này, toàn bộ Trung Phong chấn động, trận pháp từng xuất hiện khi vị lão tổ kia xuất thủ nay lại được hiện ra, chớp động liên tục đồng thời bộc phát ra một lượng lớn huyết khí, huyết khí này lại ngưng tụ thành một đóa mai đỏ bên dưới chân nàng.
Trực