“Tiểu quỷ, cứ mỗi lần gặp đều dùng ánh mắt sắc lang này nhìn ta, muốn gì hả?” Tống Quân Uyển nghe vậy mỉm cười đầy yêu kiều, rồi trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần. Cho dù không cố tình dùng ánh mắt câu dẫn đấy, nhưng gương mặt tuyệt mỹ của nàng cùng với đôi mắt như nước hồ kia, nhìn qua lại đặc biệt đầy phong tình.
“Tống tỷ tỷ tuyệt đại tao nhã, ta…ta cũng không hiểu sao nữa, cứ luôn không kìm được mà nhìn lại…” Trong lòng Bạch Tiểu Thuần thầm hô to một tiếng yêu nghiệt…Thế nhưng khi nghĩ tới lỡ như mình không thể trở thành Đại trưởng lão được, thì đành phải vào khuê phòng đối phương trộm kiện Vĩnh hằng Bất diệt kia, cho nên đành phải lộ ra bộ dáng ngượng ngùng, nhẹ giọng trả lời.
Nói xong, hắn còn liếc thêm vài lần nữa, đây là hành động khác hẳn với những người khác, cũng là điểm mà Tống Quân Uyển cảm thấy hắn thú vị đấy.
Hai người đầu mày cuối mắt khiến đám tu sĩ Trúc cơ xung quanh cảm thấy đắng chát trong lòng, thầm than thở không thôi. Mà đám người này không những hận thù Bạch Tiểu Thuần, mà còn có thêm cả đố kị nữa…
Mà Thần Toán Tử lại càng trợn lé cả mắt, hơi thở dồn dập, gã hận không thể thay thế Bạch Tiểu Thuần đứng trước mặt Tống Quân Uyển, cùng với vị Đại trưởng lão Trung Phong, vưu vật truyền thuyết này…liếc mắt đưa tình như vậy đấy.
“Ta đang thắc mắc vì sao lại có cơn gió chướng thổi qua, nguyên lai là Tống Quân Uyển ngươi đến, tránh ra!” Nhìn thấy hai người này cứ thế trước mắt mình, vẻ lạnh lẽo trong mắt Huyết Mai càng nhiều hơn, bèn hừ lạnh lên một tiếng, đóa mai đỏ bị ngừng lại giữa không trung lập tức chấn động, cưỡng ép rơi xuống.
“Đỗ Huyết Mai, nơi này là Trung Phong, ngươi không nên làm càn quá thế!”
Tống Quân Uyển nghe vậy nở nụ cười đầy băng hàn, đồng thời vung tay phải lên, trận pháp lạc ấn bốn phía Trung Phong đột nhiên xuất hiện, so ra còn mãnh liệt hơn trận pháp mà lúc nãy Huyết Mai thi triển ra. Trận pháp lóe lên, đóa mai đỏ tự động sụp đổ, truyền ra tiếng nổ vang, rồi hóa thành một lượng lớn huyết khí tản đi, cũng có không ít huyết khí được Huyết Mai hấp thụ lại, dung nhập vào thể nội của nàng.
“Ta muốn làm gì, ngươi dám quản sao?” Huyết Mai hất cằm lên, lãnh ngạo đáp lời. Vẻ mặt cũng lộ ra thần sắc khác biệt hẳn với trước đó, có trào phúng, có khiêu khích.
“Ta hôm nay lại muốn quản một chút, xem ngươi có dám động đến Dạ Táng hay không!” Tống Quân Uyển cười lạnh. Tay phải bấm niệm pháp quyết điểm chỉ xuống mặt đất, trận pháp lại được mở rộng phạm vi ra, trong chớp mắt đã khuếch tán hơn một nửa khu vực đốt cuối ngón tay này, ánh mắt nàng cũng đầy khinh miệt và khiêu khích.
Bạch Tiểu Thuần cảm động, hắn kiên định đứng sau lưng Tống Quân Uyển, còn hung hăng trừng mắt với Huyết Mai.
“Vốn ta chỉ định lấy hai tay của hắn coi như dạy hắn một bài học. Nhưng nếu ngươi đã che chở, thì ta phải giết chết hắn!” Huyết Mai tiến về phái trước một bước, tu vi ầm ầm bộc phát, hình thành nên một vòng xoáy chín tầng, tựa như kết nối với bầu trời, khí thế ngập trời nổi lên. Khí thế này, chỉ có chín lần triều tịch Địa mạch Trúc cơ mới hình thành được như vậy đấy!
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên, nhìn qua nhưng trong lòng thầm khinh thường, hắn cảm thấy nếu mình lộ ra Thiên đạo Trúc cơ, hẳn có thể dọa cho Huyết Mai đây phải sợ hãi trong nháy mắt đấy.
“Người khác sợ thân phận ngươi, nhưng Tống Quân Uyển ta thì không. Ngươi khiến Dạ Táng rơi một sợi tóc gáy, ta sẽ chặt một ngón tay của ngươi!” Tống Quân Uyển cũng bước ra một bước, tu vi trên người bộc phát, tuy không hình thành nên chín tầng triều tịch kinh người, nhưng khí thế Trúc cơ Hậu kì đại viên mãn ngập trời từ người nàng dâng lên, cho dù không so về chất được với Huyết Mai, nhưng về lượng cũng đủ nghiền ép nàng ta!
Rầm rầm, thanh âm va chạm vô hình của hai người vang lên, thảo mộc xung quanh sụp đổ, hình thành trùng kích quét ngang qua, khiến toàn bộ đám tu sĩ Trúc cơ xung quanh đều sợ mất mật.
Dưới sự va chạm của khí thế, Huyết Mai quả nhiên không bằng, cho nên liên tục lùi về phía sau.
Bạch Tiểu Thuần cảm động đến rối tinh rối mù, hắn cảm thấy vị Đại trưởng lão xinh đẹp trước mắt quả thật đối xử với mình quá tốt, thậm chí còn không ngại vì mình mà đắc tội với Huyết Mai. Thậm chí vì bảo vệ mình, cho dù Bạch Tiểu Thuần vẫn thấy thua lỗ nếu dùng một cọng tóc gáy của mình đổi lấy một ngón tay, nhưng hảo ý của Đại trưởng lão như vậy thì hắn thấy không nên so đo nhiều.
“Nàng quá tốt với ta rồi, ta nên làm gì đây…” Bạch Tiểu Thuần có chút đau đầu, thở dài. Đứng sau lưng Đại trưởng lão, tiếp tục ngưng trọng nhìn Huyết Mai.
Đúng lúc này, Huyết Mai hừ lạnh, ánh mắt phẫn nộ còn mang đầy sát ý, tay phải bấm niệm pháp quyết điểm ra một chỉ. Một đạo bạch quang trong túi Trữ vật của nàng bay ra, hóa thành một cái chuông màu trắng, trên thân chuông có lạc ấn một khuôn mặt đang tươi cười, nhưng nhìn lâu thì khuôn mặt này như đang mếu, thậm chí nhìn lâu hơn nữa, da đầu sẽ tê dại phát hiện ra khuôn mặt này như đang hoảng sợ.
Chuông này vừa xuất hiện, một khí tức kì dị cũng tản ra, dung nhập vào vòng xoáy triều tịch chín tầng, khiến lực lượng triều tịch nơi này lại ầm ầm bộc phát mạnh mẽ hơn. Nhìn kỹ thì sẽ thấy được dưới sự lôi kéo của lực lượng kì dị này, vòng xoáy triều tịch chín tầng đang dần có dấu hiệu dung hợp lại với nhau.
Chỉ mới bắt đầu dung hợp nhưng đã khiến khí thế được tăng lên rất lớn, mà chuông này cũng không ngừng được mở rộng, đến cuối cùng đã to gần mười trượng lơ lửng trên không trung, phát ra vô thượng chi uy.
Ánh mắt Huyết Mai sáng lên, lực lượng tu vi cũng được thôi phát ra thông qua bảo vật này vậy mà kháng cự ngang ngửa được với Tống Quân Uyển!
Đồng thời chuông này thỉnh thoảng là truyền ra thanh âm leng keng, có thể dẫn động cảm xúc, khiến vẻ mặt của đám người xung quanh phải biến sắc, hai mắt của Tống Quân Uyển cũng phải co rút lại.
Hiển nhiên đây không thể là chí bảo của một tu sĩ Trúc cơ được, chỉ cần liên tưởng rộng một chút là có thể biết được đây nhất định là chí bảo của Vô Cực Tử phụ thân nàng.
Chí bảo mà lão tổ đưa cho ái nữ của mình, độ cường hãn có thể tưởng tượng ra được đấy.
Tống Quân Uyển cắn răng, nàng vốn đã bất hòa với Huyết Mai, hai người vì tranh giành lợi ích mà đã không vừa mắt với đối phương. Mặc dù tu vi của Tống Quân Uyển hơn xa Huyết Mai, thế nhưng đối phương có chí bảo của Vô Cực Tử cũng khiến Tống Quân Uyển đầy kiêng kị trong lòng. Mà Huyết Mai bên kia cũng có kiêng kị riêng, nàng tuy có chí bảo nhưng tu vi lại không bằng Tống Quân Uyển, về thân phận xét qua thì hai người cũng không cách nào bắt giữ được đối phương đấy.
Lúc này hai người chằm chằm nhìn nhau, do kiêng kị lẫn nhau mà vẫn chưa