Chỗ ở của Bạch Tiểu Thuần, Lý Thanh Hậu dù chưa từng tới lần nào, nhưng thủy chung vẫn nhớ ở trong lòng. Giờ phút này y đi trên con đường núi, bốn phía dần vắng vẻ, rất nhanh ở trước mặt y, đã xuất hiện một cái sân nhỏ.
Nhưng y còn chưa kịp tới gần, đã nhìn thấy một thân ảnh trắng tinh ở trên đường nhỏ, trong tay đang cầm một khối thịt đen xì, vừa đi vừa ăn, dường như rất hưng phấn, còn ngâm nga một tiểu khúc.
Sắc mặt của Lý Thanh Hậu khó coi, khối thịt mà đối phương cầm trong tay rõ ràng là đùi gà đã được che giấu, không khỏi nộ khí xông lên đầu.
“Bạch Tiểu Thuần!”
Giọng y không cao, nhưng lại giống như lôi đình nổ vang. Bạch Tiểu Thuần đang gặm xương gà, nghe được câu này thì cả người thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
“Lý chưởng tọa!” Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, hít vào một hơi, vô thức đem đùi gà trong tay nhét hết vào trong miệng, làm nó phồng lên như một quả bóng, dùng sức cắn vài cái rồi cố mà nuốt xuống. Nghẹn đỏ mặt tía tai.
Trong tông môn này, người mà hắn sợ nhất chính là Lý Thanh Hậu, nhất là khi mình đã ăn của đối phương nhiều gà như vậy. Bạch Tiểu Thuần càng chột dạ, cái trán đã chảy đầy mồ hôi. Hắn dùng tay áo lau lau qua rồi vội vã chạy tới, trên mặt bày ra bộ dáng nhu thuận, thành thành thật thật bái kiến.
“Đệ tử bái kiến chưởng tọa.”
Lý Thanh Hậu mặt không biểu tình, nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, trong lòng bay lên từng trận bất đắc dĩ. Tổ tiên Bạch Tiểu Thuần đã từng có ân với y, mà Lý Thanh Hậu lại là người xem trọng ân tình. Dù lúc này nhớ lại, năm đó chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng thủy chung không quên báo đáp.
Chưởng tọa của Thanh Phong Sơn và Tử Đỉnh Sơn cùng tới tìm y, nói về sự tình Linh Vĩ Kê. Mặc dù nó cũng không phải là linh vật gì đặc biệt đáng giá, nhưng y không thích người khác chỉ trích đệ tử của mình nên đã tự mình bồi thường một ít.
Giờ phút này nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong lòng Lý Thanh Hậu càng nổi lên nỗi lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Ngươi mới trở thành đệ tử ngoại môn được hơn nửa năm, tu vi tăng từ Ngưng Khí tầng ba tới tầng bốn rồi, hẳn là rất tự đắc có phải không.” Lý Thanh Hậu hừ lạnh một tiếng.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, vội ho một tiếng, không biết nói cái gì, đành tiếp tục giữ nguyên bộ dáng nhu thuận, thầm nghĩ chỉ cần mình có thái độ tốt thì có lẽ là sẽ không có chuyện gì. Nhưng khi nghĩ đến mình vừa mới cầm ở trong tay chính là đùi Linh Vĩ Kê của đối phương thì cái trán lại một lần nữa toát mồ hôi.
“Đã có thời gian đi làm nhiều sự tình bừa bãi lôn xộn như thế, vậy thì ba tháng sau ngươi hãy tới tham gia Hương Vân Sơn tiểu bỉ** của đệ tử Ngưng Khí tầng bốn, tầng năm đi.” Nhìn bộ dạng này của Bạch Tiểu Thuần, Lý Thanh Hậu có chút đau đầu, sau khi suy tư một lát thì hờ hững nói.
Tiểu bỉ: trận thi đấu nhỏ.
Lời y vừa nói ra, trong lòng Bạch Tiểu Thuần đã đánh bộp một tiếng. Hắn đã từng nghe nói qua về tiểu bỉ, biết được trong cái tiểu bỉ này tuy có ban thưởng, nhưng nghe đồn là đánh nhau rất kịch liệt, hơi không cẩn thận một chút là sẽ bị thương, lập tức làm ra vẻ mặt cầu xin.
“Chưởng tọa, ta mới là Ngưng Khí tầng bốn, Ngưng Khí bắt ta đi so với bọn họ, vạn nhất bọn hắn đem ta đánh chết thì làm sao bây giờ...”
“Lần tỉ thí này Ngưng Khí phải tiến vào top năm, bằng không, ta đem ngươi...” Lý Thanh Hậu không để ý tới Bạch Tiểu Thuần, trong mắt lộ ra nghiêm khắc. Lời còn chưa nói hết, Bạch Tiểu Thuần đã thở dài một hơi.
“Ta biết rồi, trục xuất tông môn nha...”
Lý Thanh Hậu trừng mắt, y biết rõ Bạch Tiểu Thuần này tính tình bất hảo, chỉ dùng trục xuất tông môn khiến cho hắn có cảm giác nguy cơ sợ rằng không đủ rồi. Lại nghĩ kẻ này rất sợ chết, tay áo Lý Thanh Hậu bỗng nhiên hất lên, quấn quanh Bạch Tiểu Thuần đem hắn bay ra khỏi sân nhỏ, thẳng tới đỉnh núi.
Trái tim Bạch Tiểu Thuần kinh hoàng, nhìn gương mặt không có bất kỳ biểu lộ nào mà mơ hồ có cảm giác không ổn. Ở giữa không trung, cảm nhận được gió lớn đập vào mặt, nhưng hắn còn chưa kịp nhìn rõ thì Lý Thanh Hậu đã mang hắn tới hậu sơn của Hương Vân Sơn rồi.
Nơi này có rất nhiều thảo mộc, được coi là cấm khu của Hương Vân Sơn, ngày bình thường đệ tử không cách nào tiến đến.
Vừa rơi xuống, Lý Thanh Hậu đã mang theo Bạch Tiểu Thuần hướng về một sơn cốc bay nhanh. Vừa mới đi vào nơi này, lập tức có một cỗ khí tức âm lãnh tràn ngập. Thảo mộc ở bốn phía rất tươi tốt, thậm chí khi Lý Thanh Hậu tới, những thảo mộc kia còn lay động.
Tim Bạch Tiểu Thuần đập nhanh. Hắn nhìn những thảo mộc kia mà thấy có một cỗ nguy cơ xuất hiện. Lúc hắn đang định mở miệng thì đột nhiên nhìn thấy ở trong thảo mộc có một con độc xà màu đỏ chậm rãi ngóc đầu lên, lưỡi rắn thè ra, ánh mắt lạnh như băng như đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Rắn!” Bạch Tiểu Thuần da đầu tê rần. Ngay sau đó, Bạch Tiểu Thuần đi về phía trước, sơn cốc đã hoàn toàn lộ ra trước mắt Bạch Tiểu Thuần. Hắn lập tức nhìn thấy trên khắp mặt đất của cái sơn cốc này, trong thảo mộc, trên cành cây, bất ngờ có vô số rắn rậm rạp chằng chịt.
Màu sắc rực rỡ, nhan sắc đều rất chói mắt, xem ra đều là độc xà, con nào cũng thè lưỡi ra, ánh mắt lạnh lùng.
Bạch Tiểu Thuần run rẩy. Từ nhỏ hắn đã rất sợ rắn, nhất là khi những độc xà kia nhìn mình, rõ ràng có không ít con lộ ra muốn tấn công, há miệng lộ ra răng nanh, thậm chí còn có một vài con cũng đã bắt đầu phun nọc độc ra rồi.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần nghĩ lại, mình đã có được bất tử bì rồi a, có lẽ là những độc xà này cắn không thủng được. Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên cảm thấy những con rắn này dù có nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là một con gà yếu mà thôi, mình căn bản là không sợ.
Nhưng con mắt hắn xoay động, lo lắng nếu mình biểu hiện không sợ hãi, nói không chừng Lý Thanh Hậu lại mang hắn tới chỗ càng nguy hiểm hơn, vì vậy mà lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, một bộ rất là sợ hãi.
Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, tu vi tản ra. Những con rắn kia lập tức vặn vẹo thân hình, chậm rãi tránh đi, để lộ ra một con đường nhỏ. Ở cuối đường có một sơn động, bên trong là một mảnh đen kịt, liên tục tràn ra mùi tanh làm người ta buồn nôn.
“Lý thúc, Ngưng Khí... Cứu mạng a. Ta