Mỗi một gốc trúc đều vô cùng nặng nề, trong khi Bạch Tiểu Thuần lại một hơi gánh đến mười gốc đi lên núi. Cho dù với khí lực của hắn hiện giờ thì cũng phải thở hổn hển, vì vậy mà hắn càng thêm cảm giác xót thương cho bản thân.
“Ta đến đây tu tiên là vì trường sinh. Tại sao phải đánh đánh giết giết a.”
“Mấy gốc trúc này của ta còn có thể dài thêm nữa, vậy mà bây giờ cũng đành phải đem ra đi đổi lấy điểm cống hiến…” Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng ủy khuất, thở dài liên tục, rồi gánh Linh Đông Trúc tiếp tục đi thẳng lên trên núi.
Lúc này tại lầu các chuyên tiếp nhận nhiệm vụ trên Hương Vân sơn, rất nhiều đệ tử ngoại môn tập trung tại đây. Bọn họ xuất ra dược thảo do bản thân gieo trồng, bàn giao nhiệm vụ để đổi lấy điểm cống hiến.
Nơi này có trưởng lão Hương Vân sơn chuyên môn phụ trách kiểm nghiệm phẩm chất, phẩm chất khác nhau thì điểm cống hiến cũng sẽ khác nhau.
“Đúng vậy, Thủy Vụ hoa này đã có bốn cánh hoa, cấp cho ngươi phẩm chất trung đẳng.”
“Mộc Văn này nhiễm ám sắc quá nhiều, Thổ lực quá cao đã mất đi sự cân đối, không hợp cách.” Trên tảng đá lớn phía ngoài lầu các, một lão già tóc bạc sắc mặt hồng nhuận đang khoanh chân ngồi đó. Trước mặt lão là vô số đệ tử đang xếp hàng chờ đợi, từng đám đệ tử lần lượt xuất ra linh thảo đã gieo trồng được. Sau khi lão kiểm tra xong thì một đồng tử bên người sẽ tiến hành cấp điểm cống hiến.
Giữa không trung còn có một bầy ngũ sắc Phượng hoàng ưu nhã bay lượn, mỗi con đều lớn hơn một trượng, thỉnh thoảng còn hót lên vài tiếng trong trẻo.
Bầy phượng hoàng chính là linh sủng của lão già này, mỗi lần lão tới đây vào dịp giao nhận thảo mộc, đám đệ tử ngoại môn lại được nhìn ngắm bầy phượng này từ xa, trong mắt đầy vẻ hâm mộ.
Lão già trước mắt này có tu vi tới Trúc Cơ, mặc dù trên tạo nghệ linh dược không bằng với Lý Thanh Hậu nhưng cũng là một nhân vật thanh danh hiển hách trong tông môn. Hơn nữa lão đặc biệt si mê dược đạo, cái loại si mê đến trình độ mà ngay cả Lý Thanh Hậu cũng cảm thấy không thể sánh bằng…nên từng có lời nhận định rằng, nếu như Đông Lâm châu xuất hiện một vị Dược sư thứ ba, thì nhất định người đó sẽ là Chu trưởng lão.
"Trần Tử Ngang bái kiến Chu trưởng lão." Rất nhanh, trong hàng đệ tử cũng tới lượt một vị thanh niên có tướng mạo bình thường, vẻ ngoài có chút rắn rỏi. Hắn đi đến trước mặt vị Chu trưởng lão rồi cung kính chắp tay cúi chào.
Lời thanh niên này vừa truyền ra, nghe thấy cái tên này thì không ít đệ tử ngoại môn xung quanh đều ngoái đầu nhìn lại. Cả đám đều hiếu kì nhìn xem.
“Nguyên lai là Trần Tử Ngang sư huynh a, nghe nói người này có thiên phú không tầm thường trong việc gieo trồng Linh thảo.”
“Ta còn nghe nói, từ khi trần Tử Ngang này nhập môn đến này, mỗi lần nhận nhiệm vụ gieo trồng Linh thảo, phẩm chất đạt được chưa bao giờ thấp hơn thượng phẩm, phi thường khó lường!"
Trong lúc mọi người còn đang thấp giọng bàn tán, thì sắc mặt Trần Tử Ngang đầy lạnh nhạt nhưng trong ánh mắt cũng đã hiện lên vẻ ngạo nghễ.
Chu trưởng lão nhìn về phía Trần Tử ngang, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng. Lão gần đây đặt rất nhiều chú ý vào tên đệ tử rất có thiên phú trong việc gieo trong Linh thảo này.
“Tử Ngang, hôm nay ngươi gieo trồng cái gì vậy?” Chu trưởng lão ôn hòa nói.
“Hồi bẩm Chu trưởng lão. Đệ tử lần này gieo trồng Đông Linh Trúc!” Tay phải Trần Tử Ngang cũng vung lên, bên người hắn chợt xuất hiện khoảng mười gốc Linh Đông Trúc to khoảng một cánh tay người. Mỗi gốc đều dài hơn nửa trượng, toàn thân xanh biếc, khi ánh mặt trời chiếu qua thì chợt lóe lên ánh sáng xanh nhạt chạy dài khắp thân cây.
“Trúc này lúc đầu đệ tử dùng linh tuyền để tẩy lễ, sau đó mài nhỏ Linh thạch thành đất nuôi dưỡng, mỗi ngày còn bỏ ra ít nhất ba canh giờ dùng linh khí bản thân để bồi bổ, cách ba ngày sẽ tỉa vuốt gân lá một lần. Hơn nữa còn phối hợp với sở học Cửu Thanh Huyền Pháp của đệ tử, lại thêm vào một số thảo dược khác tương trợ mới có thể trồng được như vậy!”
“Tốt, Trúc này dài nửa trượng, lại có thanh uẩn lưu chuyển đã vượt qua Thượng phẩm thông thường, có thể liệt vào thượng Thượng phẩm. Hi vọng ngươi có thể tiếp tục cố gắng hơn, nếu như trúc này dài hơn trượng thì nhất định sẽ là hàng cao cấp Linh chu rồi.” Chu trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, trong mắt càng đầy vẻ tán thưởng.
Đám đệ tử ngoại môn đang đứng xung quanh nghe được ba chữ thượng Thượng phẩm nhất thời bèn nổi lên từng tràng nghị luận xôn xao, rồi cả đám cũng dồn dập nhìn về Linh Đông Trúc trên mặt đất với đầy vẻ hâm mộ trong mắt.
Trên mặt Trần Tử Ngang đầy vui vẻ, vẻ ngạo nghễ trong mắt cũng càng thêm nồng đậm, hắn bèn ôm quyền cúi chào. Sau đó hắn bước đến đồng tử đứng cạnh định tiếp nhận điểm cống hiến thì chợt nghe được một tiếng hừ lạnh truyền đến.
"Chu trưởng lão, đệ tử Triệu Nhất Đa, cũng gieo trồng một chút Linh Đông Trúc.” Theo tiếng hừ lạnh truyền tới, một thanh niên mặt dài, cặp mắt nhỏ hẹp cũng bước ra. Đồng thời hắn nhìn về phía Trần Tử Ngang một cái, đôi mắt đầy sự khinh miệt và coi thường.
Hắn vừa xuất hiện, đệ tử ngoại môn bốn phía cũng lập tức sôi nổi lên, đồng loạt nhìn ngó.
“Là Triệu Nhất Đa sư huynh, nghe nói tạo nghệ gieo trồng linh thảo của huynh ấy được đánh giá là ngang ngửa với Trần Tử Ngang!”
“Nhìn thì thấy hai người họ gần đây thường hay đối địch với nhau. Người nào cũng muốn tranh đoạt danh xưng đệ nhất gieo trồng thảo mộc a.”
Sắc mặt Trần Tử Ngang đầy âm trầm nhìn về phía Triệu Nhất Đa. Ánh mắt hai người nhất thời chạm nhau, cả hai đều nhìn thấy được địch ý mãnh liệt trong mắt đối phương.
“Triệu Nhất Đa, đem Linh Đông Trúc của ngươi ra ta xem thế nào.” Ngay cả Chu trưởng lão cũng có chút hứng thú. Đối với Triệu Nhất Đa trước mặt, lão cũng hân thưởng rất nhiều, lại biết được hai tiểu tử này cạnh tranh rất nhiều lần với nhau về phương diện gieo trồng thảo mộc lão cũng có chút vui vẻ. Dù sao chỉ có loại cạnh tranh như thế này mới có thể thúc đẩy cả hai cùng tiến lên được những bước đi cao hơn.
Triệu Nhất Đa hướng về Chu trưởng lão cúi đầu, sau đó mới vỗ túi trữ vật, mười gốc Linh Đông Trúc chợt xuất hiện. Gốc trúc dài chừng một trượng, thân trúc to bằng bắp đùi, màu xanh biếc trên thân cây cũng ẩn ẩn mang theo cảm giác sáng óng ánh, thậm chí còn có từng đợt Linh khí tràn qua. Nhìn thoáng qua đã thấy không hề tầm thường, hơn nữa đem so sánh với Từ Tử Ngang vừa rồi, cao thấp chênh lệch cũng có thể thấy rõ.
Ngay khi đám trúc được đưa ra, đám đệ tử xung quanh cũng không kìm được mà xôn xao hẳn lên, dù sao thì Linh Đông Trúc dài một trượng như thế này bọn hắn cũng chỉ mới nghe qua chứ chưa từng được thấy tận mắt.
“Linh Đông Trúc dài một trượng như vậy thì phải trồng trong bao lâu chứ!”
“Loại Linh Đông Trúc này đã đạt tới trình độ tán Linh khí ra ngoài như vậy, bổn sự gieo trồng thảo mộc của Triệu sư huynh quả nhiên là đệ nhất trong giới đệ tử ngoại