Lúc này Phó Nhiễm còn có thể làm gì?
Chỉ có thể giả vờ say và một khi say là ngủ như chết.
Trước nay Tống Chức không uống được rượu. Nếu không phải vì biết dạo này tâm trạng của cô ấy rất tệ, Phó Nhiễm nào dám tụ tập cùng cô ấy ở chỗ này? Giờ thì hay rồi, miệng cô ấy như khẩu súng liên thanh, ngày mai tỉnh dậy có khi lại phủi mông nói là chẳng nhớ gì nữa.
Tống Chức đã hỏi thăm hết một lượt ông bà đằng nội đằng ngoại của gã đàn ông đó. Cô ấy lấy tay áo lau bừa lên mặt rồi xoay cánh tay ôm chặt Minh Thành Hữu: "Giá mà tớ cũng có thể tìm được một người chồng như thế này thì tốt rồi. Ông trời ơi, hãy đá cho con một gã đàn ông...".
Minh Thành Hữu tỏ ra chán ghét, giữ chặt lấy bàn tay đang sờ mó loạn xạ trên người mình của Tống Chức: "Cô nói rõ ràng đi, anh trai là ai?".
"Anh trai hả... Anh trai..." Tống Chức nghiêng đầu suy nghĩ: "Em gái à, ngồi bên giường đi, để anh trai đi bên mép giường*... Haha, anh trai là anh trai của Tiểu Nhiễm. Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm, cậu kể đi...".
*Lời gốc: "Em gái ngồi ở mạn thuyền, anh trai đi bên bờ sông." trong bài hát "Tình yêu người kéo thuyền".
Phó Nhiễm cầm ly rượu trong tay. Cô níu lấy cổ Tống Chức, mượn rượu giả điên: "Cái gì anh trai em gái lên giường chứ, loạn luân à. Chúng ta ngủ thôi. Chức Chức, chúng ta sống chết có nhau tốt biết bao...".
"Đúng thế đúng thế, cẩu nam nữ, à không, lũ đàn ông chó chết, gâu gâu gâu..."
Phó Nhiễm loạng choạng ra khỏi Mê Tính dưới sự lôi kéo của Minh Thành Hữu. Cô nhìn thấy Minh Thành Hữu dặn dò người ta nhét Tống Chức vào xe. Trông thế này là không về nhà được rồi. Người đàn ông dùng sức kéo mạnh cửa xe, rồi quay đầu hỏi Tống Chức ở ghế sau: "Này, nhà cô ở đâu?".
"Than thở lại thở than, Mộc Lan dệt bên cửa..."
*Trích bài thơ "Mộc Lan từ".
"..."
Phó Nhiễm quay hẳn mặt ra cửa sổ. Thôi được, cô thừa nhận, tửu lượng của Tống Chức quả thực tệ hại tới cực điểm.
Minh Thành Hữu gọi điện báo cho quản gia Tiêu tối nay họ không về. Phó Nhiễm ngả ra ghế lái phụ giả vờ ngủ. Lần này Tống Chức đích thực đã đẩy cô xuống hố lửa, chơi lớn rồi.
Giữa đường, Tống Chức bị Minh Thành Hữu ném vào một khách sạn. Phó Nhiễm nhìn con đường anh đi một lúc một khác, nhưng không thể lập tức tỉnh rượu ngay bèn vờ mơ hồ níu cánh tay Minh Thành Hữu: "Về nhà, tôi muốn về nhà...".
Lòng bàn tay Minh Thành Hữu chạm vào eo Phó Nhiễm, chẳng hiểu sao tay anh lại bỏng rẫy như vậy, cả người Phó Nhiễm cứng đờ, một dòng nóng bỏng theo ngọn lửa nơi vòng eo nhanh chóng lan đi.
"Tôi đưa cô về nhà mà."
Nhưng phương hướng rõ ràng không đúng.
Phó Nhiễm gắng lấy lại tinh thần. Cô quả thực cũng đã uống không ít rượu, mơ mơ màng màng gục xuống ghế. Minh Thành Hữu đưa cô tới một ngôi biệt thự nằm ở lưng chừng núi phía Bắc. Lúc bị anh kéo xuống xe, gió lạnh lùa hết vào tai Phó Nhiễm. Vì nơi này vừa cao vừa hẻo lánh, gió như lùa vào xương khớp tứ chi, Phó Nhiễm ôm chặt hai cánh tay. Minh Thành Hữu mở cửa nhưng không bật đèn. Phó Nhiễm vẫn còn đứng ngoài cửa, bỗng cô cảm thấy có một lực rất mạnh kéo bả vai mình. Một giây sau, cô như bị lôi vào một cái động đen ngòm.
Sống lưng chạm phải lạnh lẽo. Cô né tránh, muốn đứng dậy nhưng lại bị một áp lực lớn hơn dồn ép tới không thở nổi. Nơi xa lạ này khiến người ta khó thở. Khi có hơi thở thoang thoảng mùi rượu đột kích, cô chỉ biết hoảng loạn lắc đầu. Phòng khách tối om, năm đầu ngón tay còn nhìn không rõ nhưng bờ môi lành lạnh mà mềm mại kia lại có thể bắt được hương thơm trên môi cô một cách chuẩn xác. Ngọn lửa trong cơ thể Phó Nhiễm đột ngột bị thổi bùng lên, từ bả vai tới bắp chân đều run lên một cách khó kiểm soát. Minh Thành Hữu một tay vén lớp áo cuối cùng của cô lên, lòng bàn tay đã theo làn da mềm mại nhẵn mịn nhanh chóng "công thành đoạt đất".
"Đừng..." Một chất giọng yếu ớt mà quyến rũ vang lên. Minh Thành Hữu cắn lên vành tai cô, lúc mạnh, lúc nhẹ. Cách chọc ghẹo này là chết người nhất, Phó Nhiễm chịu không nổi.
Lòng bàn tay anh chạm bên ngoài lớp áo lót, Phó Nhiễm nghe thấy Minh Thành Hữu thì thầm vào tai mình: "Tên của chúng ta hợp đến hồn xiêu phách lạc như vậy, không làm chút chuyện mờ ám thì đúng là uổng phí".
Khi cô bị người đàn ông vác lên vai, không khí trên lồng ngực chảy ngược, phân tán khắp nơi, tưởng chừng sẽ tắt thở ngay lập tức. Lên gác rồi vẫn chưa bật đèn, Minh Thành Hữu rất thân thuộc nơi này. Khi cả người Phó Nhiễm ngã một cách chuẩn xác lên chiếc giường lớn, cô hoàn toàn đờ đẫn.
Lẽ nào Minh Thành Hữu định say rượu làm loạn