Minh Thành Hữu ngồi bên mép giường, quay lưng về phía cô. Phó Nhiễm định mặc lại áo.
"Có phải cô tưởng rằng chúng ta thật sự có thể vĩnh viễn nằm chung một chiếc giường mà không bao giờ xảy ra chuyện gì không?"
Phó Nhiễm giơ cao hai tay, bỗng có một ánh mắt đột ngột phóng qua, cô không có khả năng chống đỡ: "Minh Thành Hữu, anh có người mình yêu, hơn nữa chúng ta đã đồng ý...".
"Phó Nhiễm, tôi chưa từng thích ai. Vả lại, tôi đã hứa hẹn gì với cô?"
Cánh tay Phó Nhiễm co rụt lại trước ngực, chiếc áo ngực màu đen vì hơi thở gấp gáp mà phình to. Cô định đứng dậy, nhưng lại bị một bàn tay lớn ấn vai xuống. Phó Nhiễm gập hai chân lại, mái tóc dài đen nhánh bung ra, xõa xuống người: "Nếu anh đã biết tôi chỉ giả vờ say, vậy tức là những lời Tống Chức nói lúc trước tôi cũng không thoát được. Minh Thành Hữu, tôi không còn nguyên vẹn, anh còn muốn hay không?".
"Chuyện khi nào?"
"Mấy năm trước."
"Với ai?"
Phó Nhiễm nhìn chăm chăm lên trần nhà: "Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu".
"Cô có phân biệt được giữa quan hệ rồi và chưa quan hệ không?" Minh Thành Hữu khẽ nheo mắt lại, nằm sát bên cạnh Phó Nhiễm. Phó Nhiễm quay mặt sang, biểu cảm có phần sửng sốt: "Anh... anh có ý gì?".
Thấy cô có phản ứng ấy, Minh Thành Hữu thả lỏng đôi mắt, cơn giận ban nãy cũng tan thành mây khói. Anh vòng một tay ra đỡ gáy, bờ môi khẽ cong lên, nở một nụ cười có phần tàn nhẫn: "Để tôi kể cho cô chuyện này".
Chẳng hiểu sao, trái tim Phó Nhiễm như rớt xuống đột ngột, trơ trọi và bất lực, tựa hồ bị ai sống chết dìm xuống biển khơi, cho dù là một bè gỗ cũng không tìm thấy để bám trụ.
"Không phải tôi chưa từng nghĩ đến ngày này, cùng lắm thì về nhà. Minh Thành Hữu, không giấu gì anh, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ vĩnh viễn ở lại trong nhà anh. Tôi biết trong mắt mấy người, mình là đứa trèo cao."
Minh Thành Hữu ngồi bật dậy, lại bỗng nhiên chống hai cánh tay sang hai bên người Phó Nhiễm. Anh lắc đầu: "Phó Nhiễm, cô cứ quay về như thế, ăn nói sao với bố mẹ cô?".
"Không cần giải thích, chỉ cần đây là một con đường có thể hướng tới hạnh phúc của tôi, tôi tin là..."
"Ha ha ha..." Anh dường như đã nhịn rất lâu nên tiếng cười này mới thiếu kiểm soát như thế. Mái tóc cắt ngắn vì những động tác quá khích ấy mà dính chặt vào vành tai người đàn ông. Minh Thành Hữu giơ một tay ra giữ chặt đầu Phó Nhiễm: "Trước ngày đính hôn, có phải cô đã vào bệnh viện một lần vì bụng dưới đau kịch liệt không?".
Phó Nhiễm khẽ cắn môi, lời nói ra tựa hồ phiêu diêu bất định nhưng lại chân thực vang vọng bên tai: "Phải thì sao?".
"Chính mẹ cô đi cùng cô phải không?" Anh lăng trì từng dao từng dao, Phó Nhiễm mất hết khả năng đáp trả: "Hai người đã tới bệnh viện Thị Lập. Người khám cho cô trùng hợp lại là bác sỹ tư của bố tôi. À, không, không phải trùng hợp, nên nói là đã được cố tình sắp xếp, mẹ tôi nói để người khác kiểm tra bà không yên tâm. Phó Nhiễm, hôm đó thật ra cô không ốm đau gì, chẳng qua là ăn phải đồ ăn không đảm bảo, nhưng cô lại bị đưa đi khám phụ khoa, đúng không?".
"Rốt cuộc anh muốn nói gì?"
"Cô tưởng cô quay về, nhà họ Phó vẫn chào đón cô sao? Bản báo cáo chứng nhận lớp màng đó của cô vẫn nguyên vẹn giờ này còn ở trong tay tôi. Nếu không, đến cả cửa lớn của nhà họ Minh cô cũng đừng hòng được bước chân vào!"
"Anh... Anh nói đủ chưa?"
Đầu óc Phó Nhiễm rơi vào hỗn độn, hoàn toàn đánh mất cả khả năng tư duy. Anh ta nói gì cô cũng phải tin ư? Nhưng Minh Thành Hữu nắm bắt mọi chuyện rõ như lòng bàn tay, đến cả tên của bác sỹ điều trị cũng nói ra được, nếu đây không phải là một cái bẫy đã được giăng mắc từ trước, thì còn biết giải thích thế nào?
Người dẫn cô chui đầu vào đó, không, phải là người đẩy cô vào đó không ai khác, chính là mẹ đẻ của cô.
"Phó Nhiễm, mấy suy nghĩ ngây thơ đó sau này còn tồn tại trong đầu cô nữa hay không?"
Phó Nhiễm dùng sức đẩy Minh Thành Hữu xiêu vẹo, thê thảm bò dậy, hai tay túm lấy chỗ quần áo vương vãi trên giường và dưới đất rồi lao ra khỏi phòng. Minh Thành Hữu không ngăn cản. Phó Nhiễm vội vàng chạy xuống nhà, cũng không bật đèn, trốn vào một góc mặc lại từng bộ quần áo. Túi xách của cô ở ngoài cửa lớn, Phó Nhiễm cầm lấy túi rồi ra ngoài vẫy một chiếc taxi.
"Xin hỏi cô đi đâu?"
"Đường Tây Lân."
"Ồ, chỗ đó là nơi người giàu sống đấy."
Sống mũi Phó Nhiễm cay cay, cô giơ tay lên che miệng đi: "Bác tài, phiền bác hạ cửa xe xuống, được không ạ?".
"Thời tiết này mở cửa để chết cóng à?"
"Mở đi ạ, cháu say xe."
Nghe vậy, người tài xế mới hạ cửa sau xuống một cách không tình nguyện.
Phó Nhiễm nhớ lại cảnh tượng khi vợ chồng nhà họ Vưu đưa cô tới nhà họ Phó, họ