Chiếc Bentley màu champaigne đi ra khỏi cửa lớn. Chú Vương là người làm lâu năm trong nhà, lái xe rất vững vàng, thêm nữa, Lý Vận Linh cũng không thích đi nhanh. Chú ấy bật một bản nhạc nhẹ theo đúng thói quen của Lý Vận Linh.
"Phu nhân, bà có tâm sự ạ?"
Lý Vận Linh sắc mặt mỏi mệt, khẽ lắc đầu, đánh mắt ra ngoài cửa sổ rồi đôi mắt như bị thứ gì chích một phát: "Chú Vương, quay đầu lại".
Chiếc xe vòng lại, Lý Vận Linh bảo chú Vương hạ cửa xe xuống. Bà ta nhìn thật kỹ, quả nhiên nhìn rõ thấy cô gái ngồi trong chiếc xe màu xanh ngọc kia chính là Thẩm Ninh. Lý Vận Linh mỉm cười: "Cô Thẩm!".
Thẩm Ninh đang gối đầu lên vô lăng bèn ngước lên, ánh mắt chạm phải Lý Vận Linh, hoảng hốt đẩy cửa bước xuống: "Bác... bác gái...".
"Sao cô Thẩm lại ở đây?"
"Cháu..." Thẩm Ninh không thể nói rằng Minh Thành Hữu không chịu gặp cô ta, cô ta hết cách mới phải đến tận nơi chờ đợi: "Cháu có việc đi ngang qua đây, vừa dừng xe nhận một cuộc điện thoại ạ".
Lý Vận Linh gật đầu, gương mặt được trang điểm sang trọng mà tinh tế một cách chuẩn mực: "Giờ này Thành Hữu và Tiểu Nhiễm đang ở trong nhà, cô tiện đường có thể vào chơi".
Thẩm Ninh không giấu nổi sự khó coi trên sắc mặt, nhưng cô ta vẫn cố gắng gượng cười: "Không cần đâu ạ, cháu còn có việc khác".
"Cô Thẩm, thật ra tôi khá quý cô đấy." Lý Vận Linh ngồi ngay ngắn bên cửa xe, đôi mắt xinh đẹp toát lên sự dịu dàng: "Nhưng cô cũng biết đấy. Cô và Thành Hữu không môn đăng hộ đối, nếu cô cứ cố chấp bám riết lấy nó thì người khổ chỉ có cô thôi".
"Bác gái, bác có thể cho cháu gặp anh ấy một lần không?"
Một giây trước, Lý Vận Linh vẫn còn đang nghi ngờ phải chăng tối qua Minh Thành Hữu qua đêm ở chỗ Thẩm Ninh, nhưng bây giờ nhìn thấy cái bộ dáng thẫn thờ của Thẩm Ninh thì rõ ràng là không giống. Bà ta nhếch môi cười khẽ, hững hờ lên tiếng: "Cô Thẩm này, với tính tình của Thành Hữu, có thể nó sẽ mềm lòng chấp nhận. Nhưng cô nhếch nhác thế này nó cũng chẳng muốn gặp, tôi khuyên cô cứ tạm về đi là hơn".
Ô cửa sổ phía sau chiếc xe từ từ nâng lên. Chiếc xe màu đỏ champaigne trượt sát qua mũi giày của Thẩm Ninh. Cô ta vẫn không biết né tránh, vạt váy cọ cả vào chiếc gương phản quang. Lý Vận Linh không nhìn nữa, chú Vương cũng bắt đầu bật nhạc lên: "Phu nhân, tôi thấy cô gái họ Thẩm đó không thông minh cho lắm".
"Cả ông cũng nhìn ra sao?" Lý Vận Linh mỉm cười: "Nếu nó thật sự chỉ biết tự chà đạp bản thân trước mặt Thành Hữu, đó mới là chuyện nực cười. Riêng về điểm này, tôi rất tán dương Tiểu Nhiễm, dù nó không nghe lời nhưng được cái thông minh".
"Tôi thấy, cô Thẩm có thể vẫn chưa hiểu được ý tứ đằng sau lời nói của phu nhân."
"Vậy cũng tốt, cứ mặc kệ cho nó chờ đợi trong vô vọng như thế đi, nó không gặp được Thành Hữu mới là điều tôi mong chờ."
Việc hôn sự giữa con trai trưởng nhà họ Minh và nhà họ La nhanh chóng được quyết định. Mặc dù đôi bên đã gặp nhau mấy lần nhưng hoàn toàn không quen thuộc, Lý Vận Linh phải bắt tay vào sắp xếp lo liệu, ngoài mặt tỏ mặt ra hết sức tận tâm tận lực, một tuần sau hẹn nhà họ La ở khách sạn Hy Vân để chính thức gặp nhau.
Hôm đó Minh Thành Hữu có việc, đành gọi một cuộc điện thoại bảo Phó Nhiễm qua đó trước, đồng thời báo cho cô biết số phòng và thời gian cụ thể, dặn dò cô đừng có đến muộn.
Phó Nhiễm không định cố tình trang điểm nhưng cũng không tiện ăn mặc quá xuềnh xoàng, cô cũng coi như chải chuốt qua loa một chút, khi lái xe đến Hy Vân là đúng 4 giờ 50 phút chiều, còn khoảng mười phút nữa thì đến giờ hẹn chính thức.
Dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, Phó Nhiễm đi tới trước cửa phòng VIP. Người nhân viên mặc đồng phục hơi cúi người: "Mời chị".
Cô còn chưa kịp nói cảm ơn thì cánh cửa trước mắt đã từ từ mở ra. Sau khi bước vào, Phó Nhiễm mới phát hiện cả căn phòng vô cùng rộng lớn. Một chiếc bàn tròn khổng lồ đã chiếm quá nửa không gian, dãy sofa màu be hắt bóng lên ánh đèn rực rỡ tráng lệ. Người phục vụ cũng chu đáo khép cửa lại.
Căn phòng này nằm ở tầng hai mươi tám, cao vút tầng mây. Từ trước đến nay vốn dĩ chỉ được đứng đây nhìn xuống dưới nhưng lúc này Phó Nhiễm cũng chẳng còn tâm trí quan tâm tới cảnh sắc, trên một dãy ghế chân cao gần cửa sổ sát sàn, một bóng dáng màu đen đang ngồi chính giữa. Cánh tay người đàn ông đặt xuống mặt bàn quầy bar, trong chiếc ly thủy tinh, rượu vang đang sóng sánh, ánh lên một thứ màu diêm dúa hấp dẫn như máu vậy.
Chẳng mấy chốc trời đã tối hẳn. Vì đứng ở trên cao nên đập vào mắt chỉ toàn là sương bụi vắng vẻ.
Phó Nhiễm đứng yên tại chỗ, cô nhận ra cái bóng đó, chỉ có điều không tiến lên trước. Cô cảm thấy kỳ lạ trong lòng, rõ ràng đã hẹn là năm giờ, sao mọi người không một ai xuất hiện?
Minh Tranh nhấp một ngụm rượu, xoay người sang bên cạnh một nửa, ánh mắt tan đi nhiều vẻ lạnh lùng