Khi Phó Nhiễm quay về, Minh Thành Hữu và Lý Vận Linh đang ngồi trên sofa trong phòng khách, nói nói cười cười.
Minh Thành Hữu đoán không sai, cô chẳng thể đi đâu cả. Phó Nhiễm đếm từng bước chân, tiến về phía trước, dọc đường ngang qua khoảng nền đất thấm ướt sương. Chẳng biết Minh Thành Hữu nói gì mà khiến Lý Vận Linh giơ tay lên làm bộ đánh anh. Phó Nhiễm đứng ngoài cửa, thấy Minh Thành Hữu không hề né tránh, chỉ vài ba câu đã chọc cho Lý Vận Linh cười miết: "Thằng nhóc này, bắng nhắng!".
Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt luôn được chăm sóc rất cẩn thận của Lý Vận Linh, nhìn thấy ngay Phó Nhiễm đứng gần đó. Nụ cười mỉm tắt lịm, anh cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng quan sát vẻ thảm thương của cô.
Phó Nhiễm cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình. Cô hiểu một khi bước tiếp sẽ có ý nghĩa gì. Chân cô bỗng nhiên như nặng hơn ngàn vạn lần. Nhưng sau lưng lại có một nguồn sức mạnh khổng lồ đang xô đẩy. Cô không còn đường lùi nhưng quả thực vẫn không cam lòng.
"Tiểu Nhiễm về rồi à." Lý Vận Linh tươi cười rạng rỡ đang vẫy tay với cô.
Phó Nhiễm hứng gió lạnh suốt cả đêm, lúc này đầu đau như búa bổ, đôi mắt vì thiếu ngủ mà sưng lên rõ ràng, tinh thần cũng uể oải, xem ra đã khóc.
Cô bước chân phải vào trong phòng khách, chân trái hơi khựng lại. Minh Thành Hữu thoải mái gác cánh tay lên lưng ghế sofa. Phó Nhiễm thu lại ánh mắt, cất bước, dùng sức tiến về phía trước.
Lý Vận Linh là người nhạy bén đến mức nào, lập tức hiểu ra con trai mình đã nói dối, lại nhìn dáng vẻ của Phó Nhiễm, bà ta cảm thấy chắc chắn có liên quan đến đứa con gái ở bên ngoài của Minh Thành Hữu. Nhưng dẫu sao bà ta vẫn thiên vị con trai, ngoài mặt vẫn giả vờ không nhìn thấy vẻ khác thường của Phó Nhiễm. Bà ta đứng dậy, kéo một cánh tay Phó Nhiễm: "Tiểu Nhiễm, Thành Hữu, có chuyện này mẹ muốn nhắc hai đứa. Chuyện hôn sự của anh cả cũng nên quyết định rồi. Bố con có ý hướng đến con gái nhà bác La, gia thế nhà đó chắc các con đều rõ cả?".
Lòng bàn tay Phó Nhiễm lạnh như băng, cả cơ thể buốt giá không khác gì vừa vớt từ nước đá lên.
Minh Thành Hữu "ồ" lên một tiếng như đã hiểu ra, liếc nhìn Phó Nhiễm rồi hơi nheo mắt lại: "Gia thế không tồi, nhưng anh cả liệu có đồng ý không?".
"Sao lại không?" Lòng bàn tay Lý Vận Linh đang nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay của Phó Nhiễm: "Lạnh quá vậy con, đừng để bị cảm". Bà ta dặn dò một câu, thần thái lại quay về vẻ cao quý thường ngày, ngữ khí luôn không nóng không lạnh nhưng luôn toát ra sự quyền uy mà người khác không thể tảng lờ: "Phía anh cả con đã gật đầu. Cô con gái nhà họ La mẹ từng gặp qua. Nếu chỉ xét riêng về diện mạo thì anh cả con... có hơi thiệt".
"Nếu đã vậy, vì sao lúc trước không thẳng thừng cướp của con trước?"
Lý Vận Linh cười khẩy. Nhưng chợt nhớ ra còn có mặt Phó Nhiễm ở đây, bà ta cũng không tiện ăn nói quá khó nghe: "Ý tứ sâu xa bên trong, còn cần mẹ nói rõ ra sao?".
Chẳng qua là vì nhà họ La quyền thế hơn nhà họ Phó một bậc mà thôi.
"Tiểu Nhiễm, ngày mai có cần mẹ cùng con tới bệnh viện không? Làm một lần kiểm tra trước khi mang thai, sau này sinh con cũng có lợi." Lý Vận Linh nhắc khéo, chứ không phải thật lòng muốn đưa Phó Nhiễm đưa.
Lồng ngực Phó Nhiễm bỗng dâng lên một cảm giác ghê tởm, chặn lại khiến cô khó nói lên lời. Sắc mặt cô còn trắng nhợt hơn hẳn lúc đi vào. Nhớ lại những lời tối qua của Minh Thành Hữu, trái tim lại càng đau đớn dữ dội, khó mà nhẫn nhịn.
"Mẹ, chúng con đang cố gắng hết sức để phối hợp." Gặp phải chuyện này, Minh Thành Hữu cũng thấy phiền. Lý Vận Linh hiểu, con trai mình gian manh cỡ nào bà ta còn không biết hay sao? Đám tiểu yêu tinh bên ngoài ngày nào còn chưa diệt, e là đến cả quan hệ nó cũng qua loa tạm bợ. Chuyện tương lai chưa ai nói trước được, nhưng liên quan tới người nắm quyền lực của nhà họ Minh về sau, có một thằng cháu đích tôn, kiểu gì cũng chắc chắn hơn.
Lý Vận Linh đi rồi, Phó Nhiễm ngồi đờ đẫn một bên. Minh Thành Hữu liền sát lại gần, đặt tay mình lên mu bàn tay cô, vỗ nhè nhẹ: "Lễ đính hôn của anh cả, chúng ta phải chuẩn bị quà to".
Phó Nhiễm lẳng lặng gạt tay anh ra, bỏ lên gác.
Cô đứng dưới vòi nước nóng, tắm qua. Bao nhiêu năm nay bản thân cô luôn nhung nhớ nhưng người ta thì đã quăng cô ra xa tít tắp