"Vì sao không thể là cô ta?" Minh Thành Hữu nằm nghiêng trên giường, gối đầu lên cánh tay, nhìn Phó Nhiễm nửa đùa nửa thật.
Cô mím chặt môi không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Em và cô ta có mối thù không đội trời chung đâu có nghĩa là anh cũng vậy."
Bấy giờ Phó Nhiễm mới quay về phía anh: "Anh nhầm rồi, em không có thù với cô ta".
"Phó Nhiễm, hai mươi năm trước em sống như thế nào chỉ có bản thân em rõ. Sau khi trở về nhà họ Phó, hai người vốn dĩ là bố mẹ ruột lại vẫn thương yêu Vưu Ưng Nhụy. Em cảm thấy mình là kẻ mẹ không thương cha không yêu, chỉ như một cái bóng sống bên Vưu Ưng Nhụy. Nếu trên đời này có một người em không bao giờ muốn giáp mặt lần nữa thì ngoài cô ta ra, làm gì còn ai khác?" Minh Thành Hữu chống hai tay nâng người dậy, một tia sáng u ám chiếu ngược che khuất một bên gương mặt Phó Nhiễm.
Anh nói hoàn toàn đúng, nếu Phó Nhiễm đủ ác độc, cô chỉ mong sao Vưu Ưng Nhụy hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời mình.
Tầm mắt cô rơi xuống chiếc tủ đầu giường, vô tình lại chạm phải chiếc vòng tay đó.
Một nỗi bi thương không tên lan rộng ra trong đôi mắt. Minh Thành Hữu nhanh chóng bắt được chút lạnh lẽo, trống vắng thoáng qua rất nhanh nơi đáy mắt cô, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác không đành lòng, giống như anh vừa cầm thứ gì làm cô bị thương rất nặng vậy.
"Anh hứa với em."
Phó Nhiễm đánh mắt liếc nhìn: "Anh hứa?".
Anh quả quyết giơ tay lên: "Anh hứa".
Phó Nhiễm nhìn sâu vào mắt anh, bỗng thấy một nụ cười đang từng tầng từng lớp len lỏi hiện lên. Minh Thành Hữu giơ tay chỉ vào cô: "Đàn ông nói lời thề thốt chỉ là thề thốt thôi, em tin thật hả? Anh mà dễ dàng nuốt lời, thì em định làm gì anh?".
"Minh Thành Hữu, anh cứ bướng đi, sớm muộn cũng có người trị anh." Cô nghĩ vậy và cũng nói thẳng ra như vậy.
Minh Thành Hữu cười phá lên bên tai cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú như đang muốn nói cô ấu trĩ đến mức nào: "Người phụ nữ của anh bây giờ là em, anh sẽ không đi tìm cô gái nào khác".
Anh nói nửa đùa cợt, nửa nghiêm túc. Phó Nhiễm đã nhìn quen thái độ bỡn cợt bông đùa của anh thường ngày nên lúc này cũng chẳng phân rõ được thật giả.
Minh Thành Hữu vòng cánh tay ôm lấy ngực Phó Nhiễm rồi nhặt lấy sợi dây chuyền bạch kim ấy: "Thật sự không thích sao?".
"Ừm." Cô không muốn có chung một thứ đồ với Vưu Ưng Nhụy.
"Vậy được, anh sẽ mua cho em chiếc khác." Vừa nói dứt lời, anh đã ném thứ đồ rực rỡ ấy vào thùng rác một cách chuẩn xác. Phó Nhiễm còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, nhưng tay đã vô thức đưa ra đón, cuối cùng vẫn chậm một bước, cô chỉ nắm được cổ tay Minh Thành Hữu.
"Sao anh lại vứt đi?" Phó Nhiễm hất tay anh ra đi tới bên cạnh thùng rác, nhặt ra cả đống giấy vụn bên trong.
Minh Thành Hữu ngồi bên mép giường, gác chân trái lên như một thói quen: "Làm gì vậy, đi theo anh, em có cần phải nhặt nhạnh rác rưởi như vậy không?".
Phó Nhiễm mặc kệ: "Cho dù em không thích thì cũng đổi được mấy đồng đấy, lãng phí!".
Anh biết cô đang giận hờn, bèn đứng dậy đi tới trước mặt Phó Nhiễm, hơi khuỵu hai gối xuống, để tầm mắt ngang bằng với cô. Anh đưa tay nắm chặt lấy bàn tay đang cầm sợi dây chuyền của cô, nét mặt bỗng dưng nghiêm túc chưa từng thấy: "Hà tất phải miễn cưỡng? Nếu thật sự không thích thì nên để nó biến mất khỏi tầm mắt, lẽ nào còn giữ lại để nó ngày ngày châm chọc em sao?".
Anh mở lòng bàn tay cô, lấy thứ trong đó ra rồi tiện tay quăng vào sọt rác.
Phó Nhiễm ngẩn người nhìn. Minh Thành Hữu nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, một bên ấm áp, một bên lạnh lẽo. Đôi mắt anh nhìn cô chỉ cách cô khoảng mười phân, cô có cảm giác như bị thứ gì thiêu đốt, vội vàng quay đi.
Chẳng biết từ lúc nào, họ lại có thể bình yên ngồi cạnh nhau như vậy.
Minh Thành Hữu rót ly rượu, khoanh chân ngồi trên ghế sofa. Phó Nhiễm bước qua giật lấy ly rượu anh đang uống dở, ngửa đầu uống một hớp.
Anh bắt lấy tay Phó Nhiễm, ghé qua uống một ngụm, hai người chẳng mấy chốc đã uống cạn nửa chai rượu.
Minh Thành Hữu khoác tay lên vai Phó Nhiễm kéo cô ôm vào lòng, miệng đầy mùi rượu, phả vào hai cánh mũi đang thở không ngừng của Phó Nhiễm. Anh giơ ngón tay cái chấm lên khóe miệng cô, ánh mắt toát ra một sự mờ ám khó tả: "Em không sợ say rượu làm loạn nữa sao?".
Phó Nhiễm nhớ