Chiếc xe đi tới biệt thự đường Nam Xa. Xe còn chưa đỗ lại hẳn, Minh Thành Hữu đã đẩy cửa sải bước đi vào trong phòng khách.
Phó Nhiễm cảm nhận được nỗi bất an của anh, đuổi theo vài lần vẫn không bắt kịp anh, cô quyết định chạy bước nhỏ theo anh.
Đám người làm trong nhà họ Lý đang đứng đầy trong phòng khách, sắc mặt ai nấy đều giống như trời sắp sập xuống tới nơi vậy. Minh Thành Hữu không nói không rằng lao thẳng lên tầng hai. Khi anh đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy các bác sỹ và y tá vừa mới làm xong các công đoạn cấp cứu ban đầu. Minh Vân Phong đeo mặt nạ dưỡng khí, mu bàn tay cắm kim truyền dịch. Lý Vận Linh phủ phục bên cạnh lo lắng đến đỏ rực hai con mắt. Nhưng bà không dám khóc thành tiếng, đành phải lấy tay bịt chặt miệng lại.
Minh Vanh cúi xuống khẽ vỗ vai bà: "Mẹ, đừng khóc nữa".
"Bác sỹ Uông." Minh Thành Hữu tiến lên, còn chưa hỏi được lời nào thì bác sỹ Uông đã buồn bã lắc đầu trước: "Có chuyện gì muốn nói, các cậu tranh thủ nói đi".
"Ông à..." Lý Vận Linh nắm chặt tay Minh Vân Phong, áp mu bàn tay ông lên má mình: "Ông không thể bỏ lại tôi một mình như vậy được. Ông đã hứa đợi tiết trời ấm lên một chút sẽ đưa tôi đi du lịch mà...".
Minh Thành Hữu đi qua, khóe mắt cũng đã ươn ướt. Anh vòng hai tay ôm lấy vai Lý Vận Linh: "Mẹ, mẹ đừng như vậy".
Phó Nhiễm đứng bên cạnh giường, lúc này cũng không kìm nén được cảm giác chua xót dâng lên nơi đầu mũi, nước mắt trào ra. Minh Vân Phong dồn chút sức lực cuối cùng để gỡ mặt nạ dưỡng khí ra. Lý Vận Linh nghẹn ngào nắm lấy tay ông, như thể chỉ cần buông lơi một chút là sẽ đánh mất vĩnh viễn vậy.
"Vận Linh..."
"Tôi đây, tôi đây mà..."
"Bà nghe đây, đừng khóc, tôi biết là tôi sắp phải đi rồi..." Minh Vân Phong yếu ớt thở dốc.
"Ông đừng nói gở!"
Minh Vân Phong xua tay, tỏ ý bảo Lý Vận Linh cứ nghe mình nói hết câu đã: "Tôi đi rồi... sau này bà tốt với thằng cả một chút, rồi sẽ có ngày bà hiểu được chúng ta mới là người có lỗi với nó".
Lý Vận Linh hoàn toàn không nghe được gì, chỉ biết ông nói gì cũng ra sức gật đầu. Phó Nhiễm bỗng chốc cảm thấy bi thương ngập tràn. Dù thường ngày Lý Vận Linh có lắm mưu nhiều kế đến đâu thì khi đứng trước số phận bà vẫn buộc phải cúi đầu. Ai đi ai ở đều chẳng thoát được lòng bàn tay của ông trời.
Minh Vân Phong gọi hai cậu con trai đến, chân thành dặn dò mấy lời. Minh Thành Hữu và Minh Vanh cúi đầu lắng nghe cẩn thận. Phó Nhiễm không còn nhìn thấy chút ương bướng thường ngày nào trên biểu cảm của Minh Thành Hữu nữa, anh cũng không nói lại tiếng nào.
Minh Vân Phong nói xong thì ho dữ dội. Bác sỹ Uông lại đeo mặt nạ dưỡng khí lên cho ông. Đợi cho nhịp tim ổn lại một chút, ông mới chỉ tay vào Phó Nhiễm: "Mọi người ra ngoài cả đi, tôi muốn nói chuyện riêng với Tiểu Nhiễm một lát".
Phó Nhiễm kinh ngạc, tất cả mọi người bao gồm Lý Vận Linh đứng bên cũng vô cùng sửng sốt.
Minh Thành Hữu và Minh Vanh khoác tay Lý Vận Linh, dìu bà ra ngoài. Khi gần đi ra cửa, Minh Vanh nhỏ giọng hỏi một câu: "Mẹ, chúng ta cũng nên thông báo cho anh cả biết chứ?".
Nhưng Lý Vận Linh hoàn toàn làm ngơ. Bà mở cửa ra, đúng lúc chạm mặt với vị luật sư riêng của Minh Vân Phong.
Mọi người lập tức hiểu ngay, chắc chắn anh ta đến đây vì chuyện di chúc.
Phó Nhiễm lại gần giường hơn, ngồi xuống: "Thưa bố?".
"Tiểu Nhiễm." Minh Vân Phong thấy trong phòng chỉ còn lại Phó Nhiễm và luật sư Tống thì mới lên tiếng: "Con gọi điện thoại cho thằng cả đi, bảo nó lập tức qua đây ngay".
"Vâng."
Minh Vân Phong rõ ràng cũng hiểu được ý đồ của Lý Vận Linh. Phó Nhiễm đi ra trước cửa sổ, gọi điện cho Minh Tranh, thông báo cho anh một cách ngắn gọn về tình hình hiện tại.
Chưa đầy hai mươi phút sau, dưới nhà đã vọng lên những tiếng giống như đôi co cãi vã. Phó Nhiễm làm theo ý Minh Vân Phong, đi ra cầu thang: "Mẹ, chính bố bảo con gọi điện thoại kêu anh cả tới ạ".
Minh Tranh bước vội lên tầng.
Lý Vận Linh định lên theo. Phó Nhiễm tuy khó xử nhưng không thể không nghe theo ý của Minh Vân Phong: "Mẹ, bố muốn được gặp riêng anh cả".
Minh Thành Hữu ôm chặt Lý Vận Linh, đưa bà ngồi xuống chiếc sofa trong phòng khách. Khi quay người lại, anh đánh mắt hướng về phía Phó Nhiễm với một cái nhìn chất chứa rất nhiều suy nghĩ.
Cô đi vào phòng, nhìn thấy Minh Tranh đứng ở đầu giường. Minh Vân Phong cố gắng chút hơi tàn cuối cùng để nói chuyện với anh ấy. Phó Nhiễm lại gần, nhìn thấy nét mặt của anh ấy vô cùng xa cách, lạnh nhạt, cho dù nhìn thấy Minh Vân Phong hiện tại như vậy cũng không thể hiện ra ngoài một chút đau lòng nào.
"Cậu cả, bao nhiêu năm qua bố đã khiến con chịu thiệt thòi rồi..."
Minh Tranh nắm chặt lấy bàn tay đang đưa ra của Minh Vân