Phó Nhiễm vào bếp thu dọn sạch sẽ, khi đi ra ngoài không nhìn thấy bóng Minh Thành Hữu. Cô lên gác tìm một lượt, tận khi ra ban công mới thấy anh đang ngồi trước hồ bơi.
Phó Nhiễm đi xuống nhà, xuyên qua hành lang, tới bên cạnh bể bơi.
Dáng ngồi của Minh Thành Hữu rõ ràng là đang câu cá. Phó Nhiễm ngồi sát bên cạnh anh, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh với vẻ kỳ lạ. Nước dưới bể sạch sẽ trong vắt, làm sao có cá được?
"Anh câu cá?" Cô hỏi với vẻ không chắc chắn.
Minh Thành Hữu cầm cần câu ngồi im phăng phắc. Phó Nhiễm ngồi một lúc, định đi, Minh Thành Hữu vẫn nhìn bể bơi không rời mắt: "Tôi đã bảo cửa hàng chuẩn bị một bộ quần áo, chắc sắp mang qua rồi".
Phó Nhiễm vừa đứng lên lại ngồi xuống, đưa mắt nhìn chiếc cần câu đung đưa theo gió. Sao cô lại có cảm giác mình như con cá sắp mắc vào cần kia?
Tiếng chuông di động trong túi xách phá vỡ mọi sự im ắng. Phó Nhiễm nhìn màn hình, người gọi tới là Phạm Nhàn.
Nếu Minh Thành Hữu đã bày ra một tư thế giống đến thế, cô cũng không đành lòng quấy phá. Phó Nhiễm cầm di động đi sang bên cạnh: "A lô, mẹ ạ!".
"Tiểu Nhiễm, con đi đâu vậy? Cả ngày không nhận điện thoại, mẹ sốt ruột quá."
"Mẹ..." Phó Nhiễm ngập ngừng: "Con tới bệnh viện với Tống Chức".
"Mẹ vừa từ phòng bệnh của bạn con ra mà, sao không thấy con?"
"À... con vừa ra ngoài mua ít đồ. Mẹ đừng lo, con về ngay đây ạ."
Bấy giờ Phạm Nhàn mới thực sự yên tâm: "Tiểu Nhiễm, chuyện lúc đó con hãy nghe mẹ giải thích. Khi ấy có quá nhiều người, mẹ không thể khiến nhà họ Vương bẽ mặt. Mẹ đã cấm cô ta sau này tới nhà mình rồi. Mẹ cũng đã nói với Nhụy Nhụy sau này không tổ chức sinh nhật chung nữa. Mẹ sợ con khó chịu nên gọi điện cho con, không ngờ gọi mãi con không nghe máy".
Sợi dây căng thẳng trong lòng Phó Nhiễm lỏng ra: "Mẹ, con thật sự không sao".
Ngắt điện thoại xong, cô nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Minh Thành Hữu.
Anh ngước lên nhìn khuôn mặt có phần thoải mái hơn của cô: "Vui sao?".
Khóe miệng Phó Nhiễm hơi rướn lên: "Câu được cá chưa?".
Minh Thành Hữu lại nhìn về phía hồ bơi: "Trước mắt vẫn chưa thấy con cá nào bơi ngang qua".
"Anh mà câu được cá, tối nay tôi sẽ làm cho anh món cá kho tộ."
Anh đặt cần câu sang một bên, hơi nghiêng người, ánh mắt không giấu giếm sự nghiêm túc: "Phó Nhiễm, em đúng là dễ thỏa mãn đấy".
Dù có nhíu mày cũng không giấu nổi vết thương, chung quy cô vẫn bị anh nhìn thấu.
Phó Nhiễm dường như muốn trốn tránh. Cô bất ngờ đứng dậy, Minh Thành Hữu chợt nắm lấy tay cô. Cô dùng sức hất ra, nhưng không ngờ lại bị trượt chân ngã lộn cổ xuống hồ bơi.
Làn nước lạnh buốt da thịt chảy tràn vào mũi. Cô nhìn thấy chiếc cần câu của Minh Thành Hữu vẫn đang đung đưa trên mặt hồ, lần này thì cô đúng là một con cá bị mắc câu rồi.
Minh Thành Hữu nhảy xuống hồ bơi. Phó Nhiễm cảm nhận được hơi nóng lập tức sát lại, hai tay níu chặt cổ anh. Minh Thành Hữu kéo cô tới thành bể. Phó Nhiễm lạnh, cứ run người lên suốt. Anh lấy khăn tắm ấp cô rồi bế lên bờ: "Tối nay có đại tiệc rồi đây".
Tắm rửa xong, Phó Nhiễm cuộn chăn ngồi bên mép giường. Minh Thành Hữu đứng thẳng, vụng về sấy tóc cho cô. Nước chảy vào mắt Phó Nhiễm, lúc này hốc mắt cô đã đỏ rực lên. Cô không ngừng hít hà, tai vang lên những tiếng ù ù không dứt.
Cô đánh mắt nhìn thấy từng lọn tóc của mình bay bay qua các kẽ tay của Minh Thành Hữu. Phó Nhiễm nhìn chằm chằm xuống ngón chân, ngây người.
Bầu không khí hoàn toàn yên ắng, duy chỉ có tiếng chiếc máy sấy vẫn ầm ầm.
Tiếng chuông cửa phía dưới vọng lên. Minh Thành Hữu xuống dưới lấy đồ, trong mấy chiếc túi xinh xắn đặt nào là quần áo, giày dép... Còn cả một bồ đồ lót hoàn chỉnh.
Thay xong quần áo, Phó Nhiễm đi ra khỏi nhà vệ sinh. Minh Thành Hữu tiến lên, hai tay đặt lên eo cô: "Hai năm rồi mà số đo ba vòng vẫn không có gì thay đổi". Ngón tay anh móc móc vào lưng quần của cô, cô lập tức gạt ra.
Phó Nhiễm tìm một chiếc túi đựng đôi giày cũ vào, thu dọn xong rồi chuẩn bị rời đi.
Minh Thành Hữu chỉ tay vào bộ lễ phục trên ghế sofa: "Đây là bộ váy tôi đặt riêng cho em, cầm lấy đi".
Một bộ lễ phục của một nhà thiết kế nổi tiếng bị cô vần vò đến mức này. Phó Nhiễm bước qua cẩn thận cầm lên tay: "Cảm ơn anh".
Minh Thành Hữu đi vào trong bếp, kéo cửa tủ lạnh ra: "Trả lại em đồ này".
Phó Nhiễm đi tới sau lưng anh, nhìn thấy Minh Thành Hữu lấy từ trong ra một hộp bánh gato, còn áo lót của cô bị nhét bên trong hộp bánh.
Cô bỗng chốc đứng đờ ra tại chỗ.
Minh Thành Hữu khều nó lên bằng ngón trỏ, đưa tới trước mặt cô. Cô giật lấy rồi nhét vào trong túi xách.
"Để tôi đưa em về."
"Không cần đâu." Cô xách túi đi ra ngoài.
Đằng sau vẫn còn vọng lại tiếng nói, đại khái là anh bảo cô vẫn chưa làm cá kho tộ cho anh.
...
Phó Nhiễm bắt xe tới quán bar trước sau đó mới lái xe về nhà.
Từ xa, cô nhìn thấy một chiếc xe đỗ ở một nơi cách nhà họ Phó khoảng trăm mét. Cô đi chậm lại, nhìn thấy Minh Tranh đang đứng dựa vào cửa xe, khuôn mặt trầm tư, nghe thấy tiếng động anh ấy bèn ngẩng đầu lên.
Phó Nhiễm đỗ xe bên đường, đẩy cửa bước xuống: "Anh".
Minh Tranh sa sầm mặt mày, cứ thế nhìn chằm chằm Phó Nhiễm đang tới gần: "Em đi đâu vậy?".
Bấy giờ cô mới nhớ ra trên di động trước sau hiển thị hơn 20 cuộc gọi nhỡ của Minh Tranh.
"À... Tối qua có việc nên em qua đêm ở nhà bạn."
"Vì sao anh gọi em không nghe máy?" Minh Tranh có lợi thế chiều cao, bóng đen dần dần che kín đỉnh đầu Phó Nhiễm.
"Tối qua uống nhiều rượu, đến giờ đầu óc em vẫn còn váng vất."
Minh Tranh nhìn vượt qua Phó Nhiễm, dừng lại trên bộ lễ phục trên ghế lái phụ: "Chuyện tối qua anh có nghe nói, sao không tới tìm anh?".
Phó Nhiễm nhún vai: "Em đưa Chức Chức tới bệnh viện, lúc ra cũng muộn lắm rồi".
Nhà họ Phó vốn định mời Minh Tranh nhưng cô không muốn mọi người bên ngoài lại gán ghép cô và Minh Tranh nên đã bảo Phạm Nhàn bỏ suy nghĩ này đi. Minh Tranh đưa món quà đã chuẩn bị sẵn cho Phó Nhiễm: "Chúc mừng sinh nhật".
Cô nhìn qua, ngập ngừng ngẩng đầu lên. Minh Tranh xòe rộng lòng bàn tay, là một chiếc hộp nhung màu đỏ, vừa nhìn đã biết bên trong đựng cái gì.
"Anh, món quà này đắt giá quá, em không thể nhận được."
"Chỉ là một món quà sinh nhật thôi mà." Minh Tranh từ từ nắm chặt tay lại, trong ánh mắt toát ra một thứ cảm xúc người ta khó mà thấu hiểu. Phó Nhiễm kiên quyết lắc đầu: "Nếu đổi lại là thứ khác, em sẽ nhận ngay, có điều...".
"Tiểu Nhiễm!" Phạm Nhàn đi ra cửa nhìn ngó.
Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Minh Tranh thu tay về, nhét thứ đó vào túi, sắc mặt khôi phục lại vẻ tự nhiên như cũ.
Phó Nhiễm thấy anh không vui, bèn cố tỏ ra thoải mái: "Hôm khác anh phải bù quà cho em đấy".
"Tổng giám đốc Minh cũng ở đây à?" Phạm Nhàn đi thẳng tới đó.
"Bác gái, bác cứ gọi cháu là Minh Tranh được rồi."
"Vào nhà ngồi chơi đi."
Minh Tranh nhìn cánh cửa mở rộng của nhà họ Phó rồi lại nhìn Phó Nhiễm: "Dạ thôi, công ty còn có việc, cháu xin phép đi trước".
Phó Nhiễm khoác tay Phạm Nhàn đứng bên. Phạm Nhàn gật đầu: "Lần sau nhất định phải vào nhà ngồi chơi đấy".
"Vâng, tạm biệt bác gái."
Phạm Nhàn cầm lễ phục của Phó Nhiễm trao cho thím Trần: "Bảo Tiểu Cố mang tới cửa hàng, ở đó sẽ có người xử lý".
Phó Nhiễm vừa thay xong giày thì nghe thấy tiếng còi xe vang lên gần đó. Một chiếc Audi trắng đi tới sau khi tìm được chỗ đỗ cẩn thận, người bên trong đẩy cửa đi ra, còn lấy cả một đống đồ từ trong cốp mang ra ngoài.
Vưu Ưng Nhụy vẫy tay gọi thím Trần qua bê giúp.
Đủ các loại hộp và túi của các cửa hàng lớn được chuyển vào trong phòng khách. Vưu Ưng Nhụy đặt chiếc túi LV phiên bản giới hạn lên mặt bàn, bàn tay phải tay đeo chiếc nhẫn kim cương từ từ vén mấy lọn tóc bên má ra sau tai: "Mẹ, con mua cho mẹ mấy bộ quần áo, còn chỗ này là quà của bố và Tiểu Nhiễm". Cô ta đi tới bên cạnh Phó Nhiễm: "Tiểu Nhiễm, chuyện hôm qua thành thật xin lỗi cô, cũng may bạn cô không hề hấn gì".
"Nhụy Nhụy, con mua nhiều đồ như vậy làm gì?" Phạm Nhàn không quá vui vẻ như mọi lần: "Con kiếm tiền cũng đâu có dễ dàng gì".
"Con muốn mua cho bố mẹ mà." Vưu Ưng Nhụy nắm chặt lấy tay Phạm Nhàn rồi cầm một trong số những hộp quà ở đó lên: "Mẹ, lúc đó còn vừa nhìn đã cảm thấy cái này rất hợp với mẹ rồi".
Phó Nhiễm ngồi xuống sofa, cầm di động nhắn tin cho Tống Chức, cô nhanh chóng nhận được tin cô ấy và đứa bé vẫn bình an vô sự.
Vưu Ưng Nhụy kéo Phạm Nhàn đi thử từng bộ một. Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, trong lòng lại thấy bình thản lạ thường. Cách sống của mỗi người là khác nhau, giống như cô là người rất hiếm khi mua đồ hàng hiệu, chẳng thể nói là thích hay không thích. Có lúc đi ngang qua nhìn thấy món đồ ưng ý, cho dù đắt đến mấy cô cũng dứt lòng. Nhưng cô không bao giờ mua mù quáng, cũng không bao giờ lấy nó làm tiêu chuẩn để đánh giá cuộc sống của một người là đủ đầy hay thiếu thốn.
Vưu Ưng Nhụy hiếm khi được về mấy hôm, bấy giờ lại vội vàng ra ngoài tụ tập bạn bè. Phạm Nhàn nhìn cả phòng đầy rẫy túi tắm, bà gọi thím Trần vào, bảo cất dọn hết đi.
Phó Nhiễm nhìn thấy nét lo lắng trên mặt Phạm Nhàn: "Mẹ, mẹ sao thế ạ?".
Phạm Nhàn khẽ thở dài. Phó Nhiễm giúp thím Trần dọn từng thứ vào: "Mẹ, Vưu Ưng Nhụy ra nước ngoài làm nghề gì thế ạ?".
Phạm Nhàn sa sầm mặt lại. Phó Nhiễm thấy bà không trả lời, vốn dĩ cũng chỉ hỏi đại cho biết nên cô không gạn hỏi nữa: "Mẹ, con lên nhà trước".
"Tiểu Nhiễm." Bà giữ tay Phó Nhiễm lại bảo cô ngồi xuống bên cạnh: "Mẹ thật lòng rất lo cho con bé Nhụy Nhụy đó. Trước kia mẹ cứ nghĩ con bé về nhà họ Vưu sẽ không quen với cuộc sống ở đó thế nên một mực muốn tốt với nó, dù sao thì nó cũng đã là con gái của mẹ hai mươi năm rồi. Nó nói muốn ra nước ngoài xông xáo, ban đầu mẹ nhận được những thứ nó gửi về, mẹ nghĩ nó kiếm được ít tiền, mua quà cũng là chuyện bình thường. Nhưng lần này nó về mẹ nhìn thấy nó là thấy bất an, có từng hỏi riêng nó, nó cũng không giấu giếm, nói rằng ra nước ngoài đã tìm được cậu bạn trai có tiền, cụ thể thế nào thì không chịu nói...".
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá, chắc là nó biết phải làm gì thôi."
Phạm Nhàn nhìn mãi những món đồ Vưu Ưng Nhụy mang đến, lắc đầu nguầy nguậy: "Mẹ chỉ lo nó đi sai đường. Con gái không sợ lấy chồng nghèo khó, chỉ sợ lấy nhầm chồng".
Phó Nhiễm an ủi mấy câu, Phạm Nhàn vỗ vỗ tay cô: "Con bảo, Nhụy Nhụy mà làm chuyện gì không nên không phải, mẹ có dễ chịu nổi không?".
Phạm Nhàn buồn bã một lúc, sau khi nhìn thấy Phó Nhiễm ở bên cũng an tâm phần nào. Chí ít bà còn đứa con gái này biết phải trái đúng sai. Ngoài chuyện năm xưa khăng khăng xóa bỏ hôn ước với nhà họ Minh là nằm ngoài dự liệu của họ ra thì mọi việc đều trong chừng mực.
...
Vương Nhứ Đình khoác tay Vưu Ưng Nhụy đi dạo trên đường phố: "Nhụy Nhụy, sao cậu phải mua đồ cho Phó Nhiễm, mua đồ cho cô ta chỉ lãng phí thôi".
"Ai bảo cậu gây ra chuyện thị phi chứ?" Vưu Ưng Nhụy đi vào cửa hàng bán nước hoa: "Tớ không đến xoa dịu được chắc. Cậu không nhìn thấy mẹ tớ giận cỡ nào đâu".
"Tớ cũng chỉ muốn trút giận cho cậu thôi mà!"
Vưu Ưng Nhụy dẫn cô ta tới trước tủ kính: "Cần cậu sao? Sau này sẽ có người trút giận hộ tớ thôi".
"Ồ... Xem cậu nói kìa." Vương Nhứ Đình ghé sát lại gần Vưu Ưng Nhụy: "Bạn trai cậu chứ