Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Các nhân viên cứu hộ ngơ ngác nhìn nhau. Quá kịch liệt, làm phiền là có tội đấy.
Thư ký Nghê và Hàn Tuyển đứng trước cửa thang máy. Mắt Phó Nhiễm bị một tia sáng chói mắt rọi vào, cả người lùi lại theo bản năng.
Bấy giờ Minh Thành Hữu mới buông tay.
Hai người được nhân viên cứu hộ đưa ra khỏi thang máy. Minh Thành Hữu gạt mọi người ra, lảo đảo đi về phía cửa sổ. Anh chống hai tay hai bên cửa, cái bóng kiên cường hắt lên hành lang, bị kéo ra rất dài, bả vai vì dốc sức thở mà run lên bần bật.
Phó Nhiễm đứng dựa vào tường, ngoài cảm giác hơi đuối sức thì mọi thứ đều ổn.
Thư ký Nghê rảo bước chạy theo Minh Thành Hữu: "Lvan, có cần tới bệnh viện không?".
Anh đang ấn tay lên ngực liền bỏ ra, xua tay với thư ký Nghê: "Không cần".
Vài nhân viên bảo vệ trong phòng trực ban cuống quýt chạy đến. Hàn Tuyển xua tay, thẳng thừng bảo thay người.
"Chẳng phải mấy người đã tan làm rồi sao?" Minh Thành Hữu bình ổn lại, chỉ có điều sắc mặt vẫn còn hơi nhợt nhạt.
"Em quên di động trong văn phòng." Thư ký Nghê nhìn Hàn Tuyển: "Vừa hay gặp trợ lý Hàn".
Hàn Tuyển mỉm cười chỉ tay lên khóe miệng mình: "Ăn vụng mà không biết chùi mép cho sạch kìa".
Minh Thành Hữu quẹt tay lên khóe môi, là son của Phó Nhiễm còn lưu lại. Anh tự động đi về phía Phó Nhiễm: "Em không sao chứ?".
"Không sao."
Sự bất thường ban nãy của Minh Thành Hữu trong thang máy khiến Phó Nhiễm cảm thấy bất an: "Ban nãy anh sao vậy?".
"Anh có chứng sợ không gian kín." Anh nhìn Phó Nhiễm, nửa đùa nửa thật.
"Thật không?"
Anh không trả lời, nhìn sắc mặt càng không đoán ra được thật giả.
Sau khi ra khỏi MR, Phó Nhiễm tự lái xe về nhà. Chí ít khi ở bên cạnh Minh Thành Hữu cô không dám nói năng linh tinh nữa, đúng là cái tốt không linh, cái xấu lại linh.
Lần đầu tiên hợp tác với MR thành công ngoài sức tưởng tượng, Phó Nhiễm cũng nhận được một khoản thù lao không hề ít, lại gặp dip MR thưởng trước cho các nhân viên nên theo điều khoản trong hợp đồng, giám đốc Lý tính cả phần của FU vào.
Ngoại ô thành phố Nghênh An có một sân trượt tuyết rất rộng, mấy tháng gần đây đều đón một lượng khách đông đảo.
Phó Nhiễm xách hành lý, cùng các giáo viên trong công ty bước xuống xe. Người phụ trách đi trước dẫn đường. Quy mô của khu trượt tuyết rất lớn, tổng hợp rất nhiều các khu vui chơi giải trí khác nhau.
Họ vào khách sạn cất gọn hành lý, rồi mới kết đôi kết cặp ra sân trượt tuyết.
Mấy người họ đều là dân ú ớ, chỉ dám đứng bên cạnh học hỏi. Phó Nhiễm đai nịt gọn gàng xong cũng không dám trượt bừa bãi. Có không ít người là dân chuyên, đang hò hét chơi đùa rất hăng.
Phó Nhiễm chống gậy tiến về trước. Ván trượt tuyết nhanh chóng cố định được cơ thể ngả nghiêng. Cô cố gắng giữ thăng bằng, nhưng không nhìn thấy một cái bóng mặc quần áo trượt tuyết màu đỏ ngay gần đó đang lao tới rất nhanh. Cô sợ hãi không biết trốn vào đâu, cho tới khi ván trượt của đối phương gần đâm vào cô, Phó Nhiễm mới gấp rút né tránh, rồi ngã lộn nhào xuống tuyết.
Minh Thành Hữu động tác thuần thục dừng lại trước mặt cô. Anh cởi mắt kính trượt tuyết ra: "Em dám không?".
Phó Nhiễm phủi lớp tuyết trên người xuống. Minh Thành Hữu cúi xuống kéo cô đứng dậy. Khó khăn lắm cô mới đứng vững, lại định chống gậy tiến về phía trước.
Minh Thành Hữu bám theo: "Để anh dạy em nhé?".
Phó Nhiễm trang bị đầy đủ, cô tháo mắt kính xuống: "Tôi nghe giám đốc Lý nói anh sẽ không đi".
"Tự nhiên muốn đi thì đến thôi." Minh Thành Hữu thảnh thơi lượn một vòng tròn xung quanh Phó Nhiễm, hoàn toàn không để ý đến việc cô đang nhích từng bước khó khăn như một con vịt nhỏ. Phó Nhiễm dứt khoát liều lĩnh một lần, bên tai chỉ kịp nghe thấy tiếng Minh Thành Hữu nhắc cô: "Cẩn thận!".
Cô ngã cắm đầu xuống đất, ngoài việc cả khuôn mặt lạnh buốt, mũi còn dính cả tuyết. Minh Thành Hữu chạy theo, ngồi xuống trước mặt cô, khóe miệng thấp thoáng một nụ cười. Phó Nhiễm tháo găng tay ra, ra sức phủi phủi lớp tuyết trên mặt.
"Rõ ràng không giỏi còn cố gắng làm gì? Em chưa ngã chổng vó lên trời là may rồi đấy."
Gần đó, thư ký Nghê tập trung nhìn về phía này. Hàn Tuyển đã chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát: "Sao cô cứ phải quan tâm việc không đâu thế, cô yêu đơn phương Lvan à?".
"Anh yêu đơn phương người ta thì có!" Cô ta không cam tâm quay lại trừng mắt.
"Tôi không có hứng thú với đàn ông."
Minh Thành Hữu giơ tay kéo Phó Nhiễm dậy lần nữa. Cô đeo lại găng tay và mắt kính. Minh Thành Hữu lấy gậy chọc chọc vào chân cô: "Ai bảo em đứng kiểu này hả?", rồi anh lại tiếp tục chọc vào đầu gối cô: "Đứng còn chưa ăn ai".
Cô mím môi không đáp nhưng vẫn làm theo cách Minh Thành Hữu chỉ. Muốn hạ quyết tâm học thứ gì thật ra không khó, điều quan trọng của việc học trượt tuyết là không sợ ngã.
Phó Nhiễm đứng trên một đỉnh núi không quá cao nhìn xuống, không ít người đang trượt rất hăng, oai phong anh hùng, kèm theo đó là những tiếng huýt sáo mỗi lúc một hứng khởi không khỏi khiến người ta rạo rực. Phó Nhiễm sốt ruột vô cùng. Ban nãy Minh Thành Hữu đã dạy cô một số kỹ thuật cơ bản, nên giờ cô ngứa ngáy chân tay như người vừa biết đi xe vậy. Nhìn thấy bóng người cứ lướt qua vùn vụt trước mặt mình, làm sao Phó Nhiễm nhịn nổi.
Nắm chặt lấy cây gậy trượt tuyết, ván trượt theo đà hướng ra ngoài, Phó Nhiễm cảm nhận được sự kích thích mà cảm giác này mang lại. Không thể không thừa nhận, trượt tuyết khác với những môn thể thao khác. Cho dù trong lòng có bình thản cỡ nào thì trong giây phút vút bay lao ra ngoài, trái tim vẫn thổn thức khó tả.
Phó Nhiễm trượt từ trên đỉnh núi xuống, Minh Thành Hữu bám sát theo cô.
Cô cũng chỉ vừa mới nắm bắt được kỹ thuật nhưng đã vô thức hí hửng quá, lúc ngã cũng không kịp nghĩ quá nhiều. Bộ quần áo trượt tuyết màu đỏ lăn tròn theo con đường tuyết. Minh Thành Hữu giơ tay ra nhưng không kịp, đành giương mắt nhìn đống màu đỏ lăn đi như bay.
Cô không cảm thấy đau, chỉ là đầu váng mắt hoa, lăn tới tận lưng chừng núi mới dừng lại.
Phó Nhiễm nằm im không nhúc nhích. Cô nhìn bầu trời xanh qua mắt kính trượt tuyết, trời hôm nay đẹp một cách khác thường, mang một cái lạnh tươi mới, dù có nằm trên tuyết cũng không thấy buốt giá, thậm chí còn muốn buông xuôi mọi thứ, ngủ một giấc.
Một đốm đỏ khác bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt. Cùng với sự căng thẳng và lo lắng của người đàn ông, một đống hoa tuyết rơi lả tả xuống mặt Phó Nhiễm. Minh Thành Hữu quỳ xuống bên cạnh cô. Phó Nhiễm bị anh dùng sức kéo dậy: "Phó Nhiễm?".
Anh cởi mũ và kính của cô ra, mái tóc đen dài xõa xuống vai. Minh Thành Hữu cởi găng tay bên phải ra, vỗ nhẹ lên má cô: "Em không sao chứ? Phó Nhiễm?".
Phó Nhiễm chỉ cảm thấy gò má lạnh buốt, sau khi hoàn hồn lại mới phát hiện ra là do tay của Minh Thành Hữu lạnh. Cô định lên tiếng, nhưng ánh mắt lại đập phải một hồ nước sâu không thấy đáy. Anh đứng gần đến nỗi hơi thở của hai người quyện vào nhau. Anh dùng hai tay nâng mặt Phó Nhiễm lên, ánh mắt lo lắng và bất an. Thấy cô không nói gì, Minh Thành Hữu dứt khoát ngẩng đầu nâng cánh tay Phó Nhiễm lên kiểm tra: "Bị thương chỗ nào?".
Dường như chưa bao giờ có ai quan tâm cô như thế, hồi nhỏ dù có ngã đến không đứng dậy nổi, bên tai nhiều nhất cũng chỉ nghe thấy những câu lạnh nhạt của Vưu Chiêu Phúc: "Tự đứng dậy đi, nếu không con cứ đứng đây đợi chó sói cắp đi".
Lớn lên, cô không còn ngã nữa, nên càng chẳng có cơ hội cho ai khác quan tâm.
Phó Nhiễm ngẩn người, nhìn Minh Thành Hữu chằm chằm. Khuôn mặt anh vẫn đẹp như thế, hai năm rồi mà chẳng thấy dấu vết gì của thời gian. Minh Thành Hữu thật sự tưởng cô ngã rất nặng, giọng hơi run rẩy: "Nói đi chứ!".
Một tia nắng xuyên qua gò má anh. Phó Nhiễm nheo mắt, giơ tay lên gạt tay anh ra: "Tôi không sao".
Anh nhíu mày: "Không sao thật chứ?".
Phó Nhiễm phủi lớp tuyết trên bả vai xuống, buộc lại mái tóc: "Trông tôi có giống có chuyện gì không?".
"Á..."
Minh Thành Hữu đè cánh tay làm cô ngã thẳng xuống nền tuyết. Phó Nhiễm không kịp đề phòng, hét lên: "Anh làm gì vậy?".
Anh chống bàn tay xuống tuyết rồi chạm vào cổ cô: "Không sao mà sao em câm