“Ai da, hai vị điện hạ, bên ngoài lạnh lợi hại, nhị vị ngàn vạn phải để ý a.” Khương cô cô nhìn hai huynh đệ ở bên ngoài chơi tuyết vui sướng, lo lắng vô cùng, tầm mắt quét qua lại hai người bọn họ, sợ ai không cẩn thận ngã.
Đôn Đôn đạp lên tuyết, thân mình không ngừng loạng choạng, nhưng đều không bị ngã.
“Ca ca, hắc……” Tiểu gia hỏa nắm lên một đoàn tuyết, sau đó ném về phía Đoàn Tử, Đoàn Tử động tác cũng phi thường linh hoạt, trực tiếp lắc mình né tránh.
“Hay lắm, đệ dám ném huynh.” Hắn khom lưng nắm lên một chút tuyết, bước nhanh về phía Đôn Đôn, sau đó trực tiếp mạt đến trên mặt đệ đệ, dẫn tới Đôn Đôn cười vui vẻ thanh thúy.
Đường Mẫn khoanh tay đứng dưới hành lang, nhìn hai tiểu gia hỏa sung sướng chơi đùa, tươi cười bên môi trước sau cũng chưa tản.
“Nương nương, ngài không lo lắng chút nào sao?” Thúy Hồng xách theo hộp đồ ăn từ phòng bếp nhỏ lại đây.
Đường Mẫn trở về trong điện ngồi xuống, chờ nàng lấy ra một chén canh, mới chậm rì rì uống.
“Có gì phải lo lắng, tiểu hài tử nên chơi nhiều, về sau trưởng thành, muốn chơi còn e ngại thân phận và tuổi tác, chơi không thoải mái.”
Nàng uống canh xong, nói: “Mắt thấy sắp ăn tết, năm nay chuẩn bị cho các ngươi thêm một phần bao lì xì.”
“Thật sao, vậy nô tỳ cảm ơn nương nương trước.” Thúy Hồng nhấp môi cười nói: “Nô tỳ ở trong cung ăn ngon ngủ ngon, cũng không dùng bạc, mấy năm nay nương nương thưởng đều để dành.”
“Để dành bao nhiêu?” Đường Mẫn ngẩng đầu cười hỏi.
Thúy Hồng hơi ngượng ngùng, sau đó thấp giọng nói: “Khoảng sáu bảy trăm lượng, còn không tính trước khi tiến cung ở trong phủ dùng.”
“Xác thật không ít.”
“Đương nhiên còn không bao gồm ngày thường nương nương thưởng.”
“Bổn cung thưởng cho ngươi chính là một ít chu thoa trang sức, đều thích hợp ngươi đeo, ngày thường cũng nên mang đi, cô nương gia mỗi ngày trang điểm xinh đẹp chút.”
“…… Nương nương, không phải ngày thường ngài có thể đơn giản liền đơn giản sao.” Thúy Hồng thu hồi chén canh, “Chỉ cần không có cung yến, nương nương đều như thế này, cũng không đeo trang sức.”
“Quá nặng, hơn nữa lúc muốn nằm hoặc dựa, trang sức trên đầu quá nhiều thực phiền toái.”
Dự tính ngày sinh bảo bối trong bụng là tháng tư tháng năm sang năm, đối với người cổ đại, chỉ cần không phải sinh tháng hai liền không có vấn đề quá lớn, kỳ thật tháng hai sao lại không tốt, nàng không kiêng dè nhiều như vậy.
Đường Mẫn là người theo thuyết vô thần, nhưng cũng sẽ không nói trên đời không có thần quái tồn tại, chỉ là chưa từng thấy thôi, có hay không căn bản không sao cả.
Nói thật dễ nghe là người theo thuyết vô thần, tùy tính chút chính là người sao cũng được.
Phiêu tuyết ngừng nghỉ, bầu trời trong vắt, năm mới Càn Nguyên thứ ba náo nhiệt tới.
Năm mới vừa qua chính là khẩn trương bận rộn, cuối tháng giêng, thái y bắt mạch cho Đường Mẫn, sau khi kết thúc Triệu thái y vẻ mặt do dự.
“Triệu thái y, có chuyện liền nói.” Đường Mẫn không cho rằng chính mình hài tử có vấn đề, vì nàng đã nhận ra thai động.
Triệu thái y trầm mặc một lát, mới có chút không quá xác định nói: “Bụng nương nương hiện giờ lớn hơn dĩ vãng nhiều, nếu vi thần chẩn không sai, lần này nương nương hoài chắc là song sinh.”
Đường Mẫn lập tức ngây ngẩn, một hồi lâu nàng mới bật cười: “Nếu vậy thì hợp lý, nếu không bụng bản cung cũng xác thật quá lớn.”
Tuy lúc bắt đầu nàng cho rằng bụng lớn thuần túy chính là ngày thường ăn quá nhiều, đứa nhỏ này dinh dưỡng quá thịnh, nhưng lúc hoài Đôn Đôn cũng như thế, lại không thấy bụng bành trướng thành cái dạng này, kỳ thật nàng cũng có chút lo lắng, hiện tại mới hơn sáu tháng, bụng cũng đã lớn như vậy, lúc sinh sản sẽ thực khó khăn.
Triệu thái y thu hồi khăn gấp lại đặt trong hòm thuốc, tiếp tục nói: “Chờ thêm mấy ngày vi thần lại chẩn trị cho nương nương, hy vọng sẽ không làm lỗi.”
Hắn vẫn có chút không thể tin được, song sinh, lần đầu tiên trong hoàng thất, hắn không thể không cẩn thận.
Mãi cho đến đầu tháng hai, Triệu thái y mới khẳng định, trong bụng nương nương thật là song thai, còn về giới tính là gì, điểm này Triệu thái y chẩn không ra.
Nhưng mặc kệ là gì, ở hoàng gia kiêng dè nhất là song long, hiện giờ không phải đích trưởng tử, điểm này kiêng kị cũng không tồn tại, nếu thai đầu là song long đã có thể khó làm, là điềm báo không may.
Bên ngoài, Cảnh Đế được đến tin tức bước nhanh tiến vào, hơi thở còn thoáng có chút không xong.
“Mẫn Mẫn, song sinh?”
“Ừ!” Đường Mẫn nhấp môi cười vui vẻ, nàng giơ tay xoa bụng chính mình cười nói: “Chẳng lẽ chàng không thấy, còn chưa đến bảy tháng, bụng cũng đã lớn như vậy?”
“Đã nhìn ra, lại chỉ cho rằng trong khoảng thời gian này nàng ăn tương đối nhiều.” Cảnh Đế gật đầu.
Đường Mẫn tức khắc cười ha ha: “Lúc thái y nói, ta cũng không nghĩ tới điểm này, nghĩ giống chàng, cho rằng ăn quá nhiều.”
“Cho nên, lần này nàng ngàn vạn phải chú ý nhiều một chút, đây chính là hai tiểu gia hỏa, lỡ như không cẩn thận, lúc sinh sản lại khó chịu.”
“Sinh một cũng khó chịu, sinh hai cũng thế thôi, đừng lo lắng, mỗi ngày ta đều sẽ hoạt động, thân thể rất khỏe.” Trong cung nữ y cũng đều y thuật không tệ, cổ đại không có sinh mổ, nàng càng phải chú ý vài phần.
“Đừng hi hi ha ha, nghiêm túc chút.” Cảnh Đế ra vẻ túc mục nhìn nàng.
Chỉ là Hoàng Hậu nương nương căn bản không sợ hắn, kéo cánh tay hắn, nhẹ giọng nói: “Hai đứa nhỏ, thế nào cũng sẽ có một công chúa chứ? Tốt nhất là hai nữ luôn, giống nhau như đúc, chơi thật vui.”
“Nàng nha, sinh công chúa là để chơi sao?”
“Khi còn nhỏ không chơi, lớn rồi làm sao chơi.” Đường Mẫn bĩu môi không để bụng, nghĩ đến sắp có hai tiểu bao tử, tươi cười trên mặt nàng áp chế không được.
Vui mừng nhất không ai hơn Thái Tử điện hạ, kỳ thật hắn nghĩ giống mẫu thân, hiện tại lập tức có hai, thế nào cũng sẽ có muội muội, đúng không?
Mấy ngày sau, Đường Hạo từ quê quán trở lại, trước tiên tiến cung thăm Đường Mẫn, sau đó biết được nàng hoài song sinh, cũng cao hứng không khép miệng được.
“Tình huống trong nhà như thế nào?” Đường Mẫn hỏi.
Đường Hạo nhấp môi, một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Đường Mẫn nói: “Tỷ, tỷ đừng trách nương, nàng cũng là……”
Cũng là như thế nào, Đường Hạo không biết nên nói sao.
Đường Mẫn lại nhẹ giọng cười nói: “Đừng nghĩ quá nhiều, tỷ không trách nàng, nếu tỷ có hai con gái, một gả trời một gả đất, trong lòng cũng sẽ oán giận vài câu.”
Đường Hạo cười khổ, không nói gì.
Đại tỷ như thế nào, hắn vẫn thực hiểu biết, nếu đặt mình trong hoàn cảnh đó, tình huống lúc trước đại tỷ tuyệt đối sẽ không gả con gái chính mình cho một người sắp chết.
“Nhưng đại tỷ, Đường Dĩnh rất hiểu chuyện, chỉ là cha mẹ chung quy không có kiến thức gì, trong lòng bọn họ chỉ xem tỷ là con gái bọn họ, không nghĩ tới thân phận hiện tại của tỷ.”
“Đường Hạo, đệ đang lo lắng gì?”
“…… Không có gì, đệ chính là trong lòng khó chịu, đệ cũng không biết nên nói với đại tỷ như thế nào, chuyện này đệ suy nghĩ vài tháng, trước sau đều cảm thấy buồn, không rõ vì sao nương sẽ có ý nghĩ như vậy.”
“Bởi vì hiện tại sống lưng nàng cứng cáp, không cần sống dưới mí mắt lão thái thái, nàng đương gia làm chủ, cho nên muốn cũng nhiều hơn, này có gì không rõ?” Đường Mẫn cũng không tức giận, chuyện này hoàn toàn phi thường dễ lý giải, kỳ thật mặc kệ khi nào, trên người có tiền, eo tự nhiên thẳng.
“Nhưng tiền đó là đại tỷ cho.”
“Đều giống nhau, mặc kệ ai cho, hiện tại bọn họ căn bản không lo ăn uống, hơn nữa vì tỷ, tuy Đường gia vẫn là bạch thân, địa vị lại khác trước rất lớn.
Đường Hạo, tỷ biết đệ hiểu chuyện, nhưng tỷ cũng muốn nói rõ trước, về sau đệ làm quan, tuyệt đối không thể nương thế tỷ làm ra chuyện vi phạm lương tâm, biết không?”
Đường Hạo gật đầu nói: “Điểm này đại tỷ yên tâm, đệ sẽ không làm ra chuyện khiến tỷ mất mặt, còn về cha mẹ, đệ là trụ cột Đường gia, đại tỷ đừng lo lắng, tất cả có đệ lo.”
“Tỷ trước nay đều không lo lắng đệ, đệ từ nhỏ đã hiểu chuyện, có chủ kiến, cho nên chuyện cha mẹ đệ cũng đừng nghĩ quá nhiều, cho dù bọn họ không sinh lòng oán giận tỷ, tỷ và bọn họ cũng xem như đời này không có cơ hội gặp lại.”
“Dạ!” Hắn gật đầu, sau đó đứng lên nói: “Đại tỷ nghỉ ngơi đi, hôm nay đệ vừa đến kinh, cũng có chút mệt mỏi, trở về ngủ một giấc, ngày mai phải đi thư viện.”
“Được, trở về đi.”
Đường Hạo đi rồi, Đường Mẫn nhìn tẩm cung trống rỗng, khóe môi mang theo cười lạnh.
“Oán giận? Các ngươi có tư cách gì oán giận ta, thật buồn cười.
Cho dù năm đó ta mượn thân thể Đường Mẫn, nhưng mấy năm nay, cho các ngươi nhiều bạc như vậy, cho Đường Dĩnh một việc hôn nhân tốt, sớm đã trả hết, không biết tự lượng sức mình.”
Huống chi, nàng còn gánh vác tiền đồ Đường Hạo, dùng một đứa con gái không được sủng ái đổi nhiều như vậy, Đường gia hẳn nên mang ơn đội nghĩa, nếu lại bày ra một bộ ta cần ta cứ lấy, thậm chí còn lấy oán trả ơn, nàng sẽ không tiếp tục trầm mặc.
Nếu nàng hoàn toàn buông tay, bọn họ thật sự cho rằng cuộc sống sẽ dễ dàng sao, đắc tội Hoàng Hậu nương nương, có thể sống tốt mới là lạ, chỉ sợ ai cũng muốn dẫm một chân.
Đêm đó, Đường Mẫn dựa vào trong lòng Cảnh Đế, nói với hắn chuyện Đường gia.
Cảnh Đế nghe xong, ôm thân mình tức phụ tròn vo, cọ xát má nàng, nói: “Đừng động bọn họ, về sau như thế nào đều phải xem tạo hóa, người chung quy vẫn là không hiểu được biết đủ.”
Đúng vậy, người chung quy vẫn là không hiểu được biết đủ.
Trước kia không nghĩ, không phải không dám nghĩ, mà là cuộc sống không có hi vọng.
Hiện giờ trong tay có tiền, tâm cũng liền lớn, nghĩ tự nhiên nhiều.
Đáng tiếc chính là, nàng không phải Tiền Thái hậu, Đường gia cũng không thông minh như Tiền Hoài An, nàng tuyệt đối không có khả năng đi lên vết xe đổ của Tiền Thái hậu, gia tộc có liên quan gì với nàng.
Hiện tại nàng chỉ muốn thủ trượng phu và hài tử sống thoải mái thôi.
Nếu năm đó Tiền Hoàng hậu có thể cứng rắn chút, Tiền Hoài An tuyệt đối sẽ không đi đến một bước này, cho dù có Thái Hậu chống lưng.
Nói đến cùng, có đôi khi một ý niệm hoặc là một do dự, khả năng ảnh hưởng cuộc sống vài chục năm sau này.
“Ta mới lười quản bọn họ, muốn như thế nào liền như thế ấy, chỉ cần đừng làm ra chuyện tổn hại mặt mũi chúng ta là được, nếu không nhất định phải cho bọn họ ăn không hết gói đem đi.
Nhưng có lẽ không cần lo lắng, cho dù nhà bọn họ ra một vị hoàng hậu, gặp được Huyện thái gia, hai vợ chồng kia vẫn sẽ run run rẩy rẩy, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn, đây là hèn mọn từ trong xương cốt.”
“Cho nên, trong lòng nàng còn khó chịu?” Cảnh Đế hôn lên môi nàng một cái.
Đường Mẫn vươn cánh tay, câu lấy cổ hắn, kéo đầu Cảnh Đế xuống, dùng sức hổ gặm một hồi, mãi cho đến khi ánh mắt Cảnh Đế nóng rực sâu thẳm mới buông ra hắn.
“Ai khó chịu, ta chỉ dong dài hai câu.”
“Cho nên, nàng dong dài xong rồi, thoải mái trêu chọc trẫm?” Cảnh Đế nhướng mày phong lưu tà khí.
“Ta nghẹn đến mức khó chịu.” Nàng đĩnh đĩnh bộ ngực, “Đã sinh hai thai, lập tức phải thêm hai nữa, ngực ta cũng lớn lợi hại.”
Cảnh Đế nhìn hai ngọn núi nhô lên, một hồi lâu mới ách thanh gật đầu: “Là rất lớn.”
Đường Mẫn vũ mị quyến rũ vứt mị nhãn cho hắn, “Tất nhiên, ta phải làm nữ nhân chàng không thể một tay khống chế.”
“Mạng của ta đều cho nàng, nàng khống chế ta.” Hắn dứt lời, ôm tức phụ vào lòng, hận không thể cứ như vậy ôm nàng mãi cho đến thiên hoang địa lão.
Ai, ngày mai lâm triều, không muốn đi làm sao bây giờ.
“Tức phụ ……” Hắn giơ tay yêu thương nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ hoạt nộn của nàng, sắp trở thành nương của bốn hài tử, vẫn kiều kiều chọc người trìu mến như vậy.
“Làm sao vậy, bệ hạ của ta.” Nàng tự tay lột ra áo lót của Cảnh Đế, ngực hắn trắng nõn, phá lệ mê người, nhìn nhìn, sau đó Hoàng Hậu nương nương không cẩn thận nuốt nước miếng, “Sắc đẹp khó cướng a, thật muốn mạng của ta.”
Cảnh Đế nhịn không được ha ha cười ra tiếng, “Nha đầu này, đừng nói bậy, vừa rồi ta muốn nói, nếu có thể mãi ôm nàng như vậy, lâm triều ta cũng không muốn đi.”
“Ở chúng ta bên kia, một nhà thơ lớn Đường triều tên là Bạch Cư Dị viết một bài thơ gọi là 【 trường hận ca 】.
A, ta họ Đường, chàng vốn gọi là Bùi Cẩm Triều, chúng ta chính là vợ chồng Đường Triều.” Dứt lời, nàng cảm thấy phi thường thú vị, nhấp môi cười không ngừng.
“Cho nên, [Trường hận ca] nói chính là gì? Một đôi oán lữ?” Cảnh Đế thưởng thức ngón tay trắng nõn của nàng, hỏi.
“Tự nhiên không phải.” Đường Mẫn bẹp miệng, “Nói chính là một vị đế vương Đường triều và Quý Phi Dương Ngọc Hoàn, ở chúng