Ba năm sau.
Đường Mẫn từ trong ngủ mơ tỉnh lại, bên người là khuôn mặt Cảnh Đế đang ngủ say.
Thời tiết cuối mùa xuân, nhiệt độ không khí ấm áp, mùi hoa thấm vào ruột gan.
Nàng đứng dậy xuống giường, sau giờ ngọ ánh mặt trời độ ấm nhu hòa, ngoài cửa sổ, hai đứa bé chơi rất thoải mái, tiếng cười tươi đẹp kiều nộn.
Hai tiểu gia hỏa là song sinh long phượng, hai mươi tháng tư ba năm trước sinh ra ở Khôn Ninh Cung.
Ca ca sinh sớm hơn muội muội hai phút, đây chính là tiểu công chúa tôn quý nhất hoàng thất Đại Vinh, vừa sinh ra đã được Cảnh Đế chiêu cáo thiên hạ, khâm phong làm Cố Luân công chúa, đây là phong hào công chúa cao nhất Đại Vinh triều.
Tiểu Tam Nhi tên Lưu Quân Yến, là Cảnh Đế tự mình đặt tên, tên con gái là nàng đặt, rất sớm đã nghĩ kỹ rồi, gọi là Lưu Luyến.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.
” Bên ngoài, Thái Tử và Nhị điện hạ cầm tay mà đến, hiện giờ hai người đều ở Thượng Thư Phòng đi theo Tiền Cẩn Chi đọc sách, hai người đều có bồi đọc, bồi đọc của Thái Tử là Lục Hách và Chu Úy, bồi đọc của Nhị điện hạ là đích trưởng tử Thịnh Quốc Công phủ, Thịnh Minh Phi và con trai độc nhất của Tiền Cẩn Chi, Tiền Vân Trạm.
“Đại ca, tam ca lại khi dễ muội.
” Tiểu công chúa nhìn thấy Thái Tử điện hạ, vội vàng ném xuống cầu trong tay, bước về phía đại ca nhà mình.
Thái Tử khom lưng tiếp được muội muội xông tới, ngẩng đầu trừng mắt nhìn đệ đệ, “Tam ca lại như thế nào khi dễ muội?”
“…… Muội đã quên.
” Dù sao chính là khi dễ, đã quên không có nghĩa là không có khi dễ.
Đường Mẫn ở mặt trên nhìn con gái nũng nịu, tiểu nha đầu này được tất cả mọi người trong cung sủng ái, nhưng nàng không hy vọng con gái duy nhất bị nuông chiều thành một cô nương điêu ngoa tùy hứng, từ nhỏ nàng quản giáo tương đối nghiêm khắc.
Huynh muội chơi đùa, Đường Mẫn sẽ không quản, chỉ nhớ rõ có một lần tiểu nha đầu không thích uống cháo loãng, trực tiếp cầm chén ném xuống đất, lúc ấy Đường Mẫn thật là tức giận.
Trực tiếp bỏ đói con gái một ngày, ngoại trừ uống nước không cho ăn một chút gì.
Tuy lúc sau người trong cung đều không ngừng khuyên, nhưng Đường Mẫn không nghe, hiện tại cứ tùy hứng như vậy, không hiểu quý trọng lương thực, về sau còn lợi hại cỡ nào?
Nàng quản giáo con gái, tuyệt đối không cho phép hạ nhân trong cung kéo chân sau, Khương cô cô trộm đưa điểm tâm cho Cố Luân, Đường Mẫn biết, trực tiếp phạt Khương cô cô ba tháng tiền tiêu vặt, cũng bỏ đói hai ngày.
Nàng biết Khương cô cô đau lòng tiểu công chúa không sai, nhưng cách làm của bà lại không đúng, từng giọt từng giọt, sẽ dần dần dẫn đường con gái và chính mình ly tâm.
Mẫu hậu không đau lòng nàng không sao, dù sao còn có cô cô hoặc là người khác.
Nàng muốn con gái hiểu được đạo lý làm người, không muốn nàng lớn lên lệch.
Có lẽ Đoàn Tử cũng biết tâm tư nàng, hắn từ nhỏ yêu thương muội muội, lần đó cũng không mở miệng giúp đỡ muội muội.
Ban đầu, Đường Mẫn có chút không quá để ý, nhưng mấy năm nay, Đôn Đôn thay đổi rất nhiều, bộ dạng càng ngày càng tinh xảo, ngay cả tính cách cũng làm người đoán không ra.
Cả ngày nói không nhiều lắm, chính là thích đọc sách.
Hắn đọc sách cũng không phải thoại bản giống Đường Mẫn như vậy, ngược lại đều là thư tịch tối nghĩa khó hiểu trong Văn Hoa Điện, hơn nữa xem ngon lành.
Có lẽ đúng như biểu ca nói, Đôn Đôn chỉ số thông minh siêu quần.
Tạm thời Đường Mẫn còn nhìn không ra, đứa nhỏ này trầm mặc ít lời là thật sự, còn về chỉ số thông minh cao như thế nào, nàng không cảm giác được.
Nhưng nếu biểu ca đã nói, đó chính là không có ngoài ý muốn.
Nàng cũng từng lén lút hỏi Đôn Đôn có muốn làm Hoàng Đế không, ai ngờ tiểu gia hỏa lắc đầu thật nhanh, cự tuyệt phi thường dứt khoát.
Đoàn Tử có vẻ sao cũng được, bọn đệ đệ không muốn làm Hoàng Đế, hắn làm đại ca chỉ có thể gánh trọng trách thiên hạ.
Kỳ thật nàng đúng là sợ xảy ra chuyện huynh đệ bất hoà.
“Mẫu hậu, chúng ta đi vào ngồi đi.
” Đôn Đôn lại đây lôi kéo tay Đường Mẫn, hai mẹ con xoay người đi vào nội điện.
Hương Thảo bưng tới trà quả và điểm tâm, nhẹ nhàng gác trên bàn, sau đó liền rời đi.
“Phụ hoàng còn nghỉ ngơi sao?” Hắn ngẩng khuôn mặt nhỏ hỏi.
“Ừ, đêm qua phụ hoàng con phê duyệt tấu chương mãi cho đến rạng sáng, giữa trưa cho hắn ngủ nhiều trong chốc lát, hay là mẫu hậu chơi cờ với con?” Đường Mẫn cười tủm tỉm hỏi.
Đôn Đôn lại lắc đầu trực tiếp cự tuyệt: “Không cần, mẫu hậu cờ nghệ quá kém, nhi thần nhường mẫu hậu năm bước, mẫu hậu còn có thể hạ lộn xộn.
”
“Tiểu tử này, một chút mặt mũi đều không lưu cho nương.
”
Bên ngoài, Đoàn Tử lãnh Cố Luân tiến vào, Cố Luân trực tiếp chạy đến ngồi xuống trong lòng Đường Mẫn.
“Mẫu hậu, hoàng huynh nói buổi chiều mang Manh Manh đi chèo thuyền.
”
“Đi thôi, nhưng phải nghe lời hoàng huynh, lỡ như con không cẩn thận rơi xuống nước, mẫu hậu sẽ đau lòng.
” nhẹ nhàng niết khuôn mặt nhỏ của Manh Manh, song bào thai bộ dáng giống nhau như đúc, đều tập hợp ưu điểm của nàng và biểu ca, thật xinh đẹp, nhưng so với Đôn Đôn vẫn là kém một chút, Đôn Đôn nam sinh nữ tướng, khi còn nhỏ còn có thể nói là xinh đẹp, theo tuổi càng ngày càng lớn, làm mẫu thân thật sự có chút lo lắng.
Mỗi năm cung yến, mấy tiểu cô nương đi theo trưởng bối trong nhà tiến cung, thông thường nhìn thấy Đôn Đôn đều đi không nổi, trưởng thành sẽ làm người sợ hãi cỡ nào.
Hiện tại Đôn Đôn đã có thứ yêu thích, đó chính là tàng thư điển tịch phong phú trong Văn Hoa Điện, nói vậy thê tử tương lai của hắn nhất định phải là tài nữ hàng thật giá thật mới được.
Buổi chiều, Thái Tử đi luyện công, Đôn Đôn lưu lại nơi này chơi cờ cùng Cảnh Đế.
Đường Mẫn xem không hiểu lắm, ở bên cạnh chơi với hai tiểu gia hỏa.
Hai cha con đều thích chơi cờ, chỉ là Đôn Đôn rốt cuộc còn nhỏ, muốn thắng cha hắn, gần như không có khả năng.
Nhưng tiểu gia hỏa này lại lấy tốc độ bay nhanh trưởng thành, từ ban đầu thua mười nước, đến bây giờ ba nước, tuy trước nay đều chưa từng thắng, nhưng hắn cũng không nhụt chí, mỗi ngày hai cha con đều phải đánh mấy ván cờ.
Phải biết rằng năm nay hắn chỉ có sáu tuổi.
“Năm nay ta mang nàng đi chợ trao đổi Nam Cảnh nhìn xem? Làm Thái Tử giám quốc.
”
Đường Mẫn quay đầu nhìn hắn, “Nhỏ như vậy đã cho hắn giám quốc, không có việc gì sao?”
“Không có việc gì, hắn đã lâm triều nghe báo cáo và quyết định sự việc nhiều năm, hắn đều quen thuộc người trong triều, Đôn Đôn thực thông minh, Thái Tử là trưởng tử của chúng ta, tâm tính không hề thua kém Đôn Đôn, hơn nữa còn có Cẩn Chi và Vân Dật, sẽ không có vấn đề.
”
“Chàng yên tâm thì chúng ta đi Nam Cảnh nhìn xem, trưởng tỷ đã mấy năm không hồi kinh.
”
“Ừ!”
Tam điện hạ vừa nghe, mắt to đen như mực tức khắc trở nên bóng lưỡng, “Mẫu hậu, nhi thần cũng muốn đi.
”
“Nhi thần cũng muốn.
” Nghe được có thể ra cung, Manh Manh biểu hiện còn hưng phấn hơn ca ca.
Đường Mẫn nhìn hai tiểu gia hỏa, cười nói: “Được, đều mang các con đi, Đôn Đôn có đi hay không?”
Nhị điện hạ nhìn ván cờ trước mắt, phát hiện gần như toàn bộ đều là đường chết, vắt hết óc lại không có đường xoay chuyển, lúc này mới nói với Đường Mẫn: “Nhi thần cũng đi, hoàng huynh không thành vấn đề.
”
“Nếu hoàng huynh con có vấn đề, con không đi sao?”
“Dạ, nếu hoàng huynh ứng phó không được, nhi thần tự nhiên không thể cùng phụ hoàng mẫu hậu ra cung, muốn ở trong cung giúp đỡ hoàng huynh.
”
Nhìn hắn nói kìa, như một ông cụ non.
Chỉ là khi Thái Tử điện hạ biết được, cha mẹ muốn xuất cung đi chợ trao đổi biên cảnh, đệ đệ muội muội đều được đi theo, vẻ mặt chính là khổ sở muốn chết.
“Con à, nương đã thật nhiều năm không ra cung, làm sao giống con, thỉnh thoảng còn có thể ra cung đi dạo.
”
“Con cũng muốn theo cha mẹ cùng đi ra ngoài, hay là cha lưu lại trong cung, con đưa nương và đệ đệ muội muội đi biên cảnh được không?”
Cảnh Đế không nhịn được cười, “Con là Thái Tử, đây chính là lần đầu tiên giám quốc, đúng là lúc khảo nghiệm năng lực của con, cũng đừng làm cha thất vọng.
”
“Chuyện này sẽ không, thế cục trong triều hiện giờ trong lòng nhi thần đều hiểu rõ, cho dù hiện tại cha thoái vị cũng không thành vấn đề, chỉ là nhi thần cũng muốn theo cha mẹ ra cung.
”
“Vậy chờ lần sau có cơ hội lại nói.
”
Cha mẹ đều quyết định, Thái Tử điện hạ cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề này, trong lòng hắn hiểu rõ trách nhiệm của chính mình, này chỉ xem như lạc thú khi ở cùng cha mẹ thôi.
Đầu tháng bảy, Thịnh Kinh vẫn cực nóng, Đế hậu mang theo ba đứa con bước lên xe ngựa nam hạ.
Thái Tử giám quốc, chư vị đại thần đều không người phản đối, rốt cuộc nhiều năm qua, bọn họ đều xem rất rõ ràng thái độ Thái Tử xử thế, hiện tại tuy thủ đoạn còn có chút non nớt, nhưng lại không người dám lừa gạt hắn, đơn giản là vì hắn thực thông tuệ, thời gian rất ngắn sẽ hiểu được, nếu ngươi vì Thái Tử tuổi còn nhỏ coi thường hắn, chờ đến khi hắn cầm quyền, ngươi tận thế sắp tới, ai cũng không dám lấy tiền đồ chính mình nói đùa.
Hơn nữa trong triều còn có tướng gia Đoạn Vân Dật và đại học sĩ Tiền Cẩn Chi tọa trấn, bọn họ một người là bạn tốt của Cảnh Đế, một người là lão sư của Thái Tử điện hạ, ngoại trừ quan hệ với hoàng gia, thủ đoạn bản thân cũng không thể khinh thường.
Cộng thêm hiện giờ trong triều mỗi người đều có nhiệm vụ, công vụ bận rộn, ai có thời gian rỗi chơi tâm cơ, vẫn là trước tiên làm xong chuyện trong tay đi, mỗi ngày bận tới mức hận không thể tiết kiệm thời gian mang giày.
Đây là lần đầu tiên ba hài tử ra xa nhà, dọc theo đường đi nhìn thấy gì đều phi thường mới mẻ, bọn họ đi một đường vốn không nóng nảy, đi đến nơi nào thích ý, người một nhà sẽ dừng lại nhàn nhã chơi hai ngày lại lên đường.
Cảnh đẹp Dương Châu nổi tiếng thiên hạ, lúc người một nhà đến Dương Châu, đón tiếp bọn họ là Khúc Bác Văn, đương gia Khúc gia dòng dõi thư hương địa phương.
Ông là đệ đệ của Khúc Trường Khanh, tuy học vấn không bằng Khúc Trường Khanh năm đó, nhưng cũng không phải hạng người hời hợt, văn thải nổi bật, khí độ lăng lăng.
Khúc Bác Văn dưới gối có ba trai hai gái, trưởng tử Khúc Hi Phất hiện giờ ở trong triều đảm nhiệm Hàn Lâm Viện hầu đọc học sĩ, là Trạng Nguyên năm Càn Nguyên thứ tư, năm trước Đường Hạo cũng tham gia khoa cử, khảo trúng Nhị Giáp thứ năm, cuối năm đã được Cảnh Đế hạ phóng đến một huyện trấn tương đối giàu có và đông đúc ở Yến Châu làm huyện lệnh.
Không nghiêng không lệch, bệ hạ cũng không vì hắn là đương kim quốc cữu mà hậu đãi, vẫn phải bắt đầu từ tầng chót nhất.
Khúc gia là dòng dõi thư hương, thi thư gia truyền, Tàng Thư Các trong phủ chứa vạn cuốn sách, đối với Đôn Đôn, giống như tiên gia phúc địa.
Khúc Bác Văn thấy Nhị điện hạ yêu sách, trong lòng tự nhiên thực cao