Nhất Phẩm Quý Thê

Mua Nhà


trước sau


Buổi chiều giờ Thân, phu thê Bùi Hải Cường vội vàng lái xe ngựa trở về.

Xe ngựa nhà bọn họ là chiếc duy nhất tại đây làng trên xóm dưới, phàm là nhà nông hộ có chút tiền nhàn rỗi cũng sẽ không mua ngựa, mua ngựa thật sự so ra kém mua mấy con trâu, ít nhất ngày mùa trâu có thể cày ruộng.

Bùi gia có hai con trâu, Bùi Hải Cường chăm sóc rất tốt.

Bởi vì sức khỏe Bùi Cẩm Triều kém, cho nên mặc dù hiện tại là ngày mùa, phu thê Bùi thị cũng không kêu Đường Mẫn ra ruộng làm việc, chỉ là giao chuyện trong nhà cho nàng, cũng may là như thế, nếu không nàng thật đúng là không biết nên làm sao.

Đường Mẫn chẳng phân biệt được ngũ cốc, khi nào trồng cây gì, khi nào thu cái gì, nàng là dốt đặc cán mai.

Nhìn thấy hai người từ trong xe xách ra tới bao lớn lớn bé bé, Đường Mẫn vội vàng tiến lên hỗ trợ.

“Nương, đây là mua cái gì?” Đường Mẫn thuận miệng hỏi.

Trâu thị cười ha ha nói: “Ngày mai hai con phải hồi môn, đây đều là lễ cho con mang về lại mặt.


“Này cũng quá nhiều.


“Nhiều gì? Cũng không phải thứ gì tốt, mua cho con hai khúc vải mang về, điểm tâm cho đệ muội con, đều là thực dụng.

” mẹ chồng nàng dâu hai người đi vào phòng bếp, Trâu thị chỉnh lý đồ vật trong tay, sau đó nhìn thấy một cục bột trong bồn sứ trên bệ bếp, “Đây là muốn làm gì? Trong nhà cũng không phải không có gạo trắng, Mẫn Nhi không biết, biểu ca con từ nhỏ liền bắt bẻ đắt rẻ sang hèn, ngày thường hắn rất ít ăn lương thực phụ, cho dù là cháo bột ngô cũng là nương buộc mới ăn một ít.


Đường Mẫn âm thầm nhướng mày, cười nói: “Biểu ca thân mình không tốt, ăn cơm hơi ít chút, hôm nay thịt heo đều bán hết sao?”

“Thịt heo nhà chúng ta rất ngon, hơn nữa cha con hàng năm bán thịt heo trong thị trấn, phần lớn đều là khách hàng quen, thực mau đã bán xong rồi, hôm nay chính là nhìn một căn nhà ở trấn trên, nương nghĩ các con vừa thành thân, phải đặt mua sản nghiệp cho các con.


Nàng có chút ngoài ý muốn nhìn Trâu thị: “Ở cùng cha nương là được rồi.


“Đứa nhỏ ngốc.

” Trâu thị cười nhìn nàng: “Nương chỉ có một đứa con là biểu ca con, từ nhỏ hắn đã quý trọng, làm việc nặng không được, hiện tại phải tính toán về sau cho các con, mấy năm nay biểu ca con thích đọc sách, không có sư phụ cũng có thể tự mình ở nhà cân nhắc, chờ thân mình hắn khỏe chút, cho hắn đi thư viện trong thị trấn đọc sách, về sau có thể khảo công danh tự nhiên tốt, nếu thi không đậu cũng không thể cho các con ở trong thôn cả đời.


Không thể không nói, Trâu thị thật là một nữ nhân rất tốt, Đường Mẫn vốn treo một lòng, hiện giờ chỉ là thành thân ngày hôm sau, nàng giống như thực thích người mẹ chồng cổ đại này.

Cho dù không biết chữ, trong lòng lại có một cây cân, biết cái gì là tốt.

Đêm đó người một nhà dùng cơm, Bùi Cẩm Triều nói trong nhà quá nóng, muốn mang Đường Mẫn đi bên ngoài ở vài ngày.

Đường Mẫn vốn tưởng rằng cho dù như thế nào Trâu thị cũng sẽ cẩn thận dò hỏi, không nghĩ tới ngay cả một chữ nàng cũng không hỏi, trực tiếp gật đầu đáp ứng, làm cho Đường Mẫn phi thường ngoài ý muốn.

Trở lại trong phòng, Đường Mẫn chuẩn bị quần áo cho Bùi Cẩm Triều, chính mình ngồi bên ngoài phơi khô tóc.

“Đêm nay bánh bao cuộn là nàng làm?” giọng Bùi Cẩm Triều từ trong mành truyền ra.

“Ừ.

” Bên trong có hành thái, dầu thực vật và muối tinh.

“Thật không nghĩ tới, nàng nấu cơm cũng không tệ.

” giọng hắn mang theo cười.

“Biểu ca thích thì tốt.


Đêm đó, Bùi Cẩm Triều chỉ lăn lộn nàng hai lần, hai người liền nghỉ ngơi, dù sao ngày hôm sau phải hồi môn.

Nếu không phải như thế, Đường Mẫn cho rằng hắn không tới ba bốn lần tuyệt đối sẽ không ngủ.

Nghĩ hiện tại thân mình Bùi Cẩm Triều còn chưa tốt, thể lực hắn đã như vậy, nếu hắn khỏe mạnh, chính mình chẳng phải là mỗi ngày hai chân run lên?
Thật không biết nàng là bất hạnh hay là tính phúc.

Một ngày này, thời tiết có chút âm, nhìn phương đông không có mặt trời, Đường Mẫn không nhịn được nhíu mày.

“Hôm nay sẽ không mưa chứ?” Nàng có chút lo lắng hỏi.

Bùi Cẩm Triều lấy một áo khoác mỏng khoác lên vai nàng: “Không muốn trở về?”
“Có trở về hay không cũng không sao, đây đều là quy củ không phải sao? Ta chỉ là không

yên tâm cha mẹ và đệ muội.



“Mẫn Mẫn……” Hắn đang nghĩ có nên nói chuyện kia cho nàng nghe hay không, lời nói đến bên miệng, đột nhiên cảm thấy hãy còn sớm, cũng có chút vô nghĩa.

“Hả?” nàng quay đầu lại nhìn gương mặt soái khí phía sau, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt tràn ngập dò hỏi.

“Nếu trời mưa, thời tiết sẽ mát mẻ, không oi bức như vậy nữa.


Đường Mẫn chậm nửa nhịp gật đầu, nháy mắt nàng liền hiểu, vừa mới hắn muốn nói tuyệt đối không phải những lời này, nhưng nàng cũng không có hứng thú đánh vỡ lẩu niêu hỏi đến cùng, dù sao ngày hôm qua hắn “cảnh cáo” còn văng vẳng bên tai.

“Chàng ở trong phòng nghỉ ngơi đi, ta đi phía trước giúp nương làm cơm sáng.

” Mặc tốt quần áo trên người, nàng cười an ủi Bùi Cẩm Triều, sau đó đi phía trước.

Nhìn bóng dáng của nàng biến mất, Bùi Cẩm Triều mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đột nhiên phát hiện, thê tử tân hôn giống như có một trái tim thất khiếu linh lung, có một số việc nàng biết chính mình không nên hỏi, sẽ không chết triền lạn đánh hỏi ra miệng.

Trở lại thư phòng, một nam tử áo đen đã chờ từ lúc nào.

“Công tử, hắn ra kinh đi Cù Châu.


Ánh mắt Bùi Cẩm Triều trầm xuống, sau đó hình như nghĩ tới cái gì, tia tàn khốc thực mau biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

“Cù Châu liên tiếp hai năm đại hạn, không thu hoạch, lần này chắc là đại thiên tuần thú, ngươi dặn Triệu Lại an bài, lần này cho dù hắn không bỏ mạng, cũng phải để lại hai cái đùi.

” giọng hắn lộ ra sát khí, làm sống lưng nam tử quỳ trước mặt run rẩy.

Để lại hai cái đùi, cũng coi như huỷ hoại tiền đồ vị kia.

Nam tử lĩnh mệnh thực mau biến mất, Bùi Cẩm Triều lại một lần nữa bắt đầu lật xem sách.


Cơm sáng xong, phu thê Bùi thị tiễn con trai con dâu, bởi vì hôm nay hồi môn, Bùi Hải Cường không có phương tiện tới cửa, cho nên tìm một cháu trai trong thôn hỗ trợ đánh xe, giữa trưa Đường gia cũng không để bụng nhiều thêm một người ăn cơm.

Ngồi ổn trong xe, Bùi Cẩm Triều xốc màn xe, nói với thiếu niên bên ngoài: “Lục đệ, chờ buổi chiều ăn cơm xong, đệ đưa ta và tẩu tử đến thôn trang phía sau núi Đào Hoa, sau đó đệ lái xe trở về là được.


Bùi Lục Lang quay đầu lại nhìn Bùi Cẩm Triều cười nói: “Tam ca lại muốn đi tìm Chu đại công tử sao?”
“Ừ, tẩu tử đệ sợ nóng, chúng ta đi thôn trang ở vài ngày.


Lục Lang xuyên thấu qua mành xốc lên một nửa, tự nhiên nhìn không tới Đường Mẫn ngồi một bên kia, nhưng ngày tam ca thành thân, hắn xác thật nhìn thấy, thật sự là quá xinh đẹp, hắn nhìn đều cảm thấy mặt đỏ tim đập.

“Tẩu tử thật có phúc khí, mới gả lại đây hai ngày, nhìn khí sắc tam ca tốt hơn rất nhiều, yên tâm đi, đệ đã biết.


Bùi Cẩm Triều buông màn xe, dựa vào trên vách, cười như không cười nhìn Đường Mẫn đối diện.

Nàng vốn dĩ muốn xem nhẹ ánh mắt kia, không ngờ đối phương quá mức không kiêng nể gì, căn bản không biết thu liễm.

Nàng ngẩng đầu hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn: “Chàng nhìn chằm chằm ta làm gì?”
“Không phải đang ở trong xe sao, cho dù ta muốn làm gì cũng không làm được.


Đường Mẫn: “……”
Nam nhân này quả thực vô lại, hắn thật sự là cổ nhân e dè sao?.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện