Nhất Phẩm Quý Thê

Hồi Môn


trước sau


Chờ hai người tới Đường gia ở thôn Đào Hoa, rất xa đã có thể nhìn thấy ở cửa nhà có mấy bóng người, chính là Đường Võ và hai tiểu gia hỏa.

Nhìn thấy nơi xa xe ngựa, Đường Hạo dẫn đầu chạy tới bên này, nhìn Bùi Lục Lang ngồi ở càng kéo xe, thò tay nói: “Lục ca, sao lại là huynh đưa tỷ tỷ tỷ phu tới?”
Bùi Lục Lang nhìn Đường Hạo trắng trắng nộn nộn, duỗi tay túm hắn lên ngồi bên cạnh, tuy chỉ có hơn mười thước, ít nhất cũng làm Đường Hạo thỏa mãn một hồi.

“Ngày hồi môn, cữu cữu đệ không thể tới cửa, nhờ huynh đưa tới, mắt thấy trời sắp mưa, mấy người ở bên ngoài chờ làm gì?”
Chờ xe ngựa dừng ổn, Bùi Cẩm Triều dẫn đầu xuống xe, sau đó vươn tay cho Đường Mẫn.

Nhìn bàn tay kia khớp xương rõ ràng, Đường Mẫn do dự hai giây, mới nương hắn trợ giúp nhảy xuống xe ngựa.

“Cha, sao lại chờ ở bên ngoài?”
Đường Võ hơi có chút xấu hổ nói: “Đệ đệ muội muội con một hai phải chờ ở bên ngoài, ta sợ bọn họ chạy loạn, mau vào phòng đi, trời sắp mưa rồi.


Đoàn người vào phòng, đi hành lễ với Đường lão gia tử và lão thái thái trước, sau đó lão thái thái lưu lại Bùi Cẩm Triều, tống cổ Đường Mẫn đi tây sương.

Trương thị sớm đã chờ ở tây sương, nhìn thấy con gái tiến vào, vội vàng kéo nàng ngồi xuống giường đất.

Thấy khí sắc con gái có vẻ tốt hơn lúc ở nhà, Trương thị mới xem như yên tâm.

“Hạo Nhi, dẫn muội muội ra ngoài chơi đi, nương có chuyện muốn nói với tỷ tỷ con.


” Trương thị vừa thấy con gái lớn liền bắt đầu tống cổ hai đứa nhỏ.

Đường Hạo nhưng thật ra không có gì, dù sao hắn cũng ngồi không yên, Đường Dĩnh lại có chút không muốn.

Đâu phải chỉ có nương nhớ đại tỷ, nàng cũng nhớ mà.

Đại tỷ vừa đi, không có người kể chuyện xưa cho nàng nghe.

Đường Mẫn thấy tiểu cô nương chu miệng nhỏ đủ để quải bình nước tương, từ túi trong tay áo móc ra một bọc nhỏ hoa quế đường và hai khối điểm tâm.

“Hai đứa đi bên ngoài ăn đi.


Dù sao cũng còn nhỏ, nhìn thấy ăn ngon, cũng không để bụng chuyện xưa, Đường Dĩnh đứng lên tiếp nhận đồ ăn, cùng Đường Hạo đi ra ngoài.

Trương thị thừa dịp trong phòng không có người, vội vàng hỏi nàng chuyện ở Bùi gia.

Đường Mẫn tự nhiên cũng không gạt, dù sao nàng ở Bùi gia thật sự thực thoải mái, chính là mỗi ngày làm cơm, không còn có chuyện khác.

Thấy con gái không giống nói dối, Trương thị cũng xem như yên tâm.

“Nương, trong phòng kia còn không có tin tức sao?”
Trương thị dừng một chút, sau đó thở dài một tiếng: “Ngày hôm qua có bà mối tới cửa, nói chính là con trai một thợ săn ở thôn bên, là người nhà mẹ đẻ của đại bá nương con làm mai, nàng không đồng ý, từ hôm qua đến bây giờ đều buồn ở trong phòng không ăn không uống.


Đường Mẫn phiết môi, Đường Hân có thể đồng ý mới là lạ.

“Bởi vì hôm nay con hồi môn, nếu không đại bá nương con nhất định sẽ về nhà mẹ đẻ than phiền, ai không biết nàng yêu thương khuê nữ như tròng mắt.

Hai ngày nay đại phòng cũng không tốt lắm, trước kia ta cảm thấy Hân Nhi hiểu chuyện, không biết sao có thể nói ra lời như vậy, liên quan cha mẹ cũng đi theo chịu khổ.


Nhìn Trương thị biểu tình đáng tiếc, Đường Mẫn trêu ghẹo nói: “Trước kia hai người không phải cũng bị con liên luỵ sao?”
“Này sao có thể giống nhau, trước kia con chỉ là tính tình không được tốt chứ không có ý xấu, cũng may con cơ linh, nếu không gả đến Bùi gia không chừng khổ sở còn nhiều hơn.

” Đáng thương người khác, Trương thị vẫn là càng đau lòng con gái.

Đường Mẫn lại ngoài ý muốn Trương thị có thể nói ra lời này, nhất thời cảm thấy Trương thị cũng đã biến hóa, không nhịn được nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu.


Bị con gái nhìn chằm chằm, Trương thị dần dần không được tự nhiên, nhẹ nhàng chụp hai cái trên mặt nàng: “Xem gì đâu?”
Đường Mẫn lấy lại tinh thần cười nói: “Con nghĩ, nương đều hiểu rõ, sao không nói với lão thái thái, trước kia cũng không đến mức làm nhị

phòng chúng ta ăn mệt.


“Lão thái thái thân thể không tốt, con nghĩ xem bọn họ còn có thể sống mấy năm ngày lành, về sau nhà này sớm muộn gì cũng sẽ phân ra ở riêng, ăn mệt chút cũng không sao.

May mà con đã gả đi, đại bá nương con có lẽ cũng nghĩ vậy, mới cầu nhà mẹ đẻ làm mai cho Hân Nhi, không nghĩ tới lại chướng mắt nhà thợ săn, ta nhìn nhà đó khá tốt, dựa núi ăn núi, nhà nông hộ như chúng ta không phải cũng vậy sao.


“Nương cảm thấy tốt, nhưng mí mắt Đường Hân lại quá cao, nàng nhất định chỉ muốn làm thiếu nãi nãi, ít nhất cũng không thể gả kém hơn con.

” Đối với loại nữ nhân này, Đường Mẫn khinh thường nhìn lại, mọi việc đều thích đua đòi, đứng núi này trông núi nọ, vĩnh viễn không thấy đủ.

“Hân Nhi không phải rất đẹp, tính tình còn rất quái, con tưởng người ta đều là ngốc sao?” Thực hiển nhiên, Trương thị cũng hiểu rõ, chỉ là trước kia cảm thấy Đường Mẫn còn bé, rất nhiều chuyện đều không thể nói với nàng, hơn nữa tính tình Đường Mẫn không giấu được, lỡ miệng nói ra sẽ phiền toái.

“Mặc kệ như thế nào, đại phòng thích làm gì thì làm, không quan hệ tới chúng ta, nương cũng đừng trộn lẫn, vẫn nên thủ Đường Hạo và Đường Dĩnh là được.

” Nói, nàng từ trong lòng ngực lấy ra hai thỏi bạc đưa cho Trương thị: “Đây là bạc biểu ca cho con, nương thu đi, chờ qua năm đưa Đường Hạo đi thư viện đọc sách.


Nhìn trong tay hai thỏi bạc nặng trĩu, Trương thị tức khắc sợ tới mức không nhẹ, vội vàng không chút suy nghĩ trả về.

“Con đứa nhỏ này, sao có thể đòi tiền biểu ca con chứ? Lại còn nhiều như vậy? Hơn nữa, Hạo Nhi không có thiên phú học tập, đi trấn trên cũng thực không phương tiện, gia gia nãi nãi con sẽ không đồng ý.


Đường Mẫn đỡ trán, quên mất, sau lưng còn có hai tôn đại Phật.


Nghĩ nghĩ, nàng mới tiếp tục nói: “Sang năm hình như biểu ca muốn đi thư viện ở trấn trên đọc sách, đến lúc đó nương đưa Đường Hạo qua đi, hôm qua cữu mẫu nói năm nay chuẩn bị mua một tòa nhà ở trong thị trấn, chờ biểu ca đọc sách, hai chúng ta ở đó, nương cũng đừng lo lắng Hạo Nhi, có biểu ca hỗ trợ nhìn, không có chuyện gì.


“……Biểu ca con khỏe rồi sao?” Đây mới là vấn đề Trương thị lo lắng nhất, phải biết rằng lỡ như Bùi Cẩm Triều có gì bất trắc, con gái nàng phải thủ tiết cả đời.

“Lúc này mới hai ngày, nơi nào có thể nhìn ra khỏe không? Nhưng cũng đã viên phòng, nói vậy vẫn khá ổn, nương đừng lo lắng, con sẽ không có việc gì.


Trương thị liên tục gật đầu: “Vậy là tốt rồi, nương lo lắng nhất chính là con.


Bùi Cẩm Triều ở thượng phòng nói chuyện với lão gia tử một hồi, sau đó bị lão thái thái lôi kéo dong dài thật lâu, mới làm hắn tới tìm Đường Mẫn.

So với lão thái thái quan tâm quá mức, hắn vẫn thích ở cạnh thê tử hơn, đơn giản là thê tử không dong dài cũng sẽ không vô nghĩa.

Trương thị nhìn thấy con rể tiến vào, thực sự ngượng ngùng ở lại, dặn dò con gái chiếu cố con rể, trực tiếp đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn giữa trưa.

Hôm nay là con gái con rể hồi môn, nàng không yên tâm đại tẩu ở trong phòng bếp làm gì.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện