“Mẫn Nhi, nương làm cháo gạo kê con thích ăn nhất này, còn có hai món điểm tâm, nhân lúc còn nóng ăn đi.
”
Bên ngoài, Trương thị bưng khay đi vào, trên khay có một chén cháo gạo kê nóng hôi hổi, có chút sền sệt, còn có một phần củ cải mặn và một phần tương thịt bò.
Có lẽ là vì Đường Mẫn chịu gả vào Bùi gia, mấy ngày nay đại phòng ít động tĩnh, lão thái thái lải nhải cũng ít hơn lúc trước, cho dù trong lòng phu thê nhị phòng khó chịu, lúc này cũng phải chịu đựng thống khổ cười làm lành.
Rõ ràng là cốt nhục chí thân, nay lại nháo giống như nhặt về, nhị phòng ăn lỗ nặng, lại phải cẩn thận lấy lòng trước mặt bọn họ, quả nhiên là người thiện bị người khinh, hơn nữa vẫn là khi dễ lợi hại.
“Cảm ơn nương.
” Đường Mẫn tiếp nhận, nhìn ánh mắt ai oán của Trương thị, muốn xem nhẹ cũng không được: “Nương đừng lo lắng, con không phải bị buộc, Bùi biểu ca phong thần tuấn lãng, gả cho hắn cho dù chỉ được mấy năm, con cũng nguyện ý.
Chưa đầy hai tháng nữa con phải xuất giá, nương đừng rầu rĩ không vui như vậy.
”
Trương thị thật cẩn thận ngẩng đầu, hốc mắt phiếm hồng, làm người cực kỳ chán ghét nước mắt như Đường Mẫn có chút bực bội.
Khóc có ích lợi gì, hiện giờ đã đi đến bước này,