Đi ra cửa phòng, trong viện phiêu đãng một mùi hương, lúc này trong nhà đang bắt đầu làm cơm chiều.
Xách lên tà váy đi vào phòng bếp, nhìn thấy Trương thị đang vội xoay quanh chuẩn bị bữa tối cho cả gia đình.
“Đại bá nương đâu?” Đường Mẫn nhìn chung quanh, phòng bếp nhỏ vừa xem thấy ngay, căn bản không nhìn thấy bóng dáng Trần thị.
Trương thị ngẩng đầu nhìn con gái, hơi há miệng muộn thanh nói: “Nàng có việc cần nói với đại tỷ con.
”
Đường Mẫn cũng chưa nói gì, đi vào ngồi xổm xuống thêm mấy cây củi vào lò.
Trương thị nhìn con gái, muốn nói gì đó, há miệng thở dốc lại trước sau không thể nói ra một chữ.
Mà Đường Mẫn tự nhiên không nhìn thấy biểu tình của Trương thị, hiện tại nàng thật sự không dám nói chuyện với Trương thị, chỉ sợ Trương thị đột nhiên khóc không thành tiếng.
Từ nhỏ đến lớn, còn chưa có ai có thể làm nàng ngay cả miệng cũng chưa mở đã bị người hiểu lầm, Trương thị xem như người đầu tiên của cả hai đời.
Buổi tối, mấy nam đinh và lão gia tử ở trên giường đất, mấy nữ tử và lão thái thái ăn trên bàn tròn.
Đường Mẫn chậm rãi nhấm nhấp bánh bột ngô thô ráp, cổ họng khô khốc, chỉ có thể dùng canh nuốt xuống.
Kiếp trước nàng thích mì phở, bột ngô thực sự có chút khó ăn, nhưng cha chồng lại thực thích, thường xuyên ăn kèm bánh bột ngô với cá mặn, cộng thêm hai chung rượu thiêu đao, ăn rất thơm ngọt.
“Trong lòng