Nhất Phẩm Quý Thê

Trạng Nguyên


trước sau


Tuy Lưu Ngạn là một Hoàng Đế vô dụng, ngày thường chỉ biết tham hoan hưởng lạc, xa hoa dâm dật, nhưng đối với văn chương tốt xấu vẫn có thể nhìn ra được, huống chi áng văn này của Bùi Cẩm Triều thật sự là cẩm tú lộ ra lắng đọng, hoa lệ ẩn chứa thâm ý, cho dù là Lưu Ngạn cũng cảm thấy áng văn này quả thực chính là viết tới trong lòng hắn, ít nhất trong đó, Lưu Ngạn hắn tuyệt đối không phải một Hoàng Đế không có gì tốt, bên trong đế vương anh minh thần võ, hùng tài đại lược, bá tánh an cư lạc nghiệp, man di cúi đầu xưng thần, chẳng sợ bên trong Hoàng Đế không phải hắn, hắn cũng tự nhiên thơm lây.

Nhưng trong mắt Thái Hậu, này tuyệt đối không phải con trai của bà, tuy con trai chính mình là Hoàng Đế, nhưng không ai hiểu rõ hắn là đức hạnh gì hơn người làm mẫu thân như bà, thực hiển nhiên, Thái Hậu cũng phi thường vừa lòng Bùi Cẩm Triều.

“Phu nhân, đại hỉ, gia được đương kim bệ hạ khâm điểm là Trạng Nguyên, lúc này đang cưỡi ngựa dạo phố.

” Đường Mẫn đang ở trong phủ luyện chữ, nghe được bên ngoài Quách quản gia tiến vào, trên mặt trắng nõn mang theo kích động không che giấu được.

Nàng lập tức từ ghế trên đứng lên, “Quách quản gia nói chính là thật sao?”
“Tự nhiên là thật, lúc này mới xuất phát từ cửa cung, phu nhân muốn đi ra ngoài xem hay không?” Quách quản gia cười nói: “Tiểu nhân đã đặt phòng sát cửa sổ ở Thường Xuân Lâu.


Đường Mẫn cảm khái Quách quản gia xử sự khéo đưa đẩy, gần như là mọi mặt chu đáo.

“Tự nhiên muốn đi xem, thuận tiện lại thông tri phòng bếp, nói Thúy Hồng làm thêm nhiều món ăn ngon, hôm nay các ngươi cũng ăn nhiều một chút, thuận tiện sai Tiểu Chung mua một ít rượu, buổi tối các ngươi uống nhiều chút cũng không sao.


“Dạ, tiểu nhân thay mặt bọn họ đa tạ phu nhân.



Nói xong, Quách quản gia sai người chuẩn bị xe ngựa ra cửa, sau đó hầu hạ Đường Mẫn lên xe, thẳng đến Thường Xuân Lâu.

Lầu hai ghế lô, Đường Mẫn ngồi trước cửa sổ, nhìn đầu đường cuối ngõ dân chúng chen chúc ngóng trông, duỗi dài cổ nhìn về phía hoàng cung, quả nhiên có một đám Kinh Kỳ Vệ mở đường, Bùi Cẩm Triều ngồi trên một con tuấn mã thượng cấp từ nơi xa mà đến.

Nàng mặt mày giãn ra, con mắt sáng ưu ái nhìn nam tử kia, cho dù khoảng cách có chút xa, lại như cũ có thể làm nàng cảm thụ được hắn được vạn chúng chú mục.

“Vị kia chính là năm nay Trạng Nguyên sao? Quả nhiên phong thái tuấn mỹ.


“Bùi Trạng Nguyên là Trạng Nguyên thứ hai tam nguyên thi đậu từ lúc Đại Vinh triều kiến quốc tới nay, phần mộ tổ tiên Bùi gia chính là vẻ vang.


“Thật không biết nữ tử nhà ai có phúc khí như vậy, có thể trở thành Trạng Nguyên phu nhân.


“Các ngươi còn không biết? Bùi Trạng Nguyên đã cưới vợ.


“Phong tư học thức như thế, làm trắc thất cũng là một chuyện tốt.


Đám người nghị luận hết đợt này đến đợt khác không dứt bên tai, may mà Đường Mẫn cách khá xa, hơn nữa tiếng người ồn ào, cũng không nghe rõ ràng.

Hương Thảo và Hương Ảnh đi theo nàng cũng kiêu ngạo như hai con gà trống, đứng phía sau Đường Mẫn duỗi dài cổ nhìn bên ngoài, theo đội ngũ du hành càng ngày càng gần, Hương Thảo hưng phấn nói: “Phu nhân, gia thật lợi hại, tam nguyên thi đậu, Quách quản gia nói đây chính là người thứ hai của Đại Vinh triều.


“Sợ là sợ du hành bị nhiều cô nương coi trọng, nhìn một cái ánh mắt những cô nương phía dưới nhìn gia chúng ta như lang tựa hổ, thật không biết rụt rè.


Hương Ảnh bị Hương Thảo nói làm cho gương mặt đỏ bừng, ban đầu còn cảm thấy Hương Thảo thực nhát gan, không nghĩ tới ngay cả lời nói thô tục như vậy đều có thể nói được.

“Hương Thảo, đừng nói bậy, gia chúng ta sẽ không làm phu nhân chịu ủy khuất.


“Ta đương nhiên biết, chỉ là chúng ta cũng phải chống lưng cho phu nhân không phải sao, những nữ nhân bên ngoài tính cái gì, làm sao tốt bằng một phần mười phu nhân nhà chúng ta, thật làm người không quen nhìn.

” Hương Thảo nhanh như chớp mắt to nhìn dưới lầu, nhìn cô nương này có ý với gia nhà bọn họ, cô nương kia cũng là vẻ mặt thèm nhỏ dãi gia bọn họ, xem ai cũng không vừa mắt.


Lúc sau nàng phóng tầm mắt tới phu nhân nhà mình, nhìn như

thế nào cũng là quốc sắc thiên hương, trong lòng mới xem như thoáng yên tâm.

Đường Mẫn thật sự không nghĩ tới, Bùi Cẩm Triều có thể trúng Trạng Nguyên, dù sao cổ đại Trạng Nguyên chính là phi thường khó, chỉ có một, so với hiện đại thi đại học đều phải gian nan vạn phần, không nghĩ tới hắn lại thành công.

Bùi Cẩm Triều ngồi tên tuấn mã màu trắng, một bộ quần áo trắng, phong tư tuấn lãng, ngũ quan nho nhã tuấn dật phi phàm, không thể không nói, Bùi Cẩm Triều và Đường Mẫn là hai nhà này dị loại, đều không giống cha mẹ, cũng không biết là chuyện như thế nào, ngẫu nhiên hay tất nhiên.

Giống như nhận ra có người nhìn chăm chú, Bùi Cẩm Triều ngồi trên lưng ngựa đột nhiên xoay đầu, nhìn thấy nữ tử đang ở lầu hai Thường Xuân Lâu mỉm cười nhìn chính mình, hắn cũng nhẹ giọng cười.

Trong lúc nhất thời, tất cả cô nương nhìn hắn thấy một nụ cười này, thiếu chút nữa điên cuồng, không có biện pháp, ai kêu vị Trạng Nguyên này tư dung phi phàm, không đương trường nhào lên đã là bọn họ giáo dưỡng tốt đẹp.

“Muốn kẹt ở chỗ này bao lâu nữa đây?” Một chiếc xe ngựa xa hoa bị đổ ở ngõ nhỏ không ra được, thực hiển nhiên cảm xúc thiếu nữ bên trong xe trở nên bực bội.

Ngoài xe, lái xe và gã sai vặt cung kính nói: “Hồi tứ tiểu thư, bên ngoài là ba vị nhất giáp đang du hành, thực mau sẽ đi qua.


Thiếu nữ nghe vậy, xốc lên mành cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy mặt sau Thám Hoa lang đi qua, tức khắc không cao hứng chu môi đỏ, “Thám Hoa lang đã lớn tuổi, tên dễ nghe thật là bị hắn đạp hư.


Xa phu cũng nhìn Thám Hoa lang, xem tuổi cũng khoảng bốn mươi, xác thật có chút già.

“Tứ tiểu thư nói đúng, chẳng qua vừa rồi tiểu nhân nhìn thấy Trạng Nguyên đi phía trước, chính là thực tuổi trẻ.


“Thì tính sao, trong triều quan viên tuổi trẻ nhiều lắm, nhanh lên, đám người đi rồi chúng ta liền theo sau, đừng làm cho Chung tỷ tỷ chờ nóng nảy.



“Dạ!”
Sau khi du hành chấm dứt, một hàng ba người Bùi Cẩm Triều đi trong cung bái tạ hoàng ân, mới từng người về nhà, ngày mai sẽ có Quỳnh Lâm Yến, dặn bọn họ trang phục lộng lẫy tham dự là được.

Về đến nhà, nghênh đón Bùi Cẩm Triều chính là tiểu tức phụ xinh đẹp và chúng hạ nhân bên trong phủ vui mừng chúc mừng.

“Hôm nay biểu ca mệt mỏi, đi rửa mặt nghỉ ngơi một chút trước đi, buổi tối sẽ có rượu ngon thức ăn ngon, có lẽ đêm nay phu thê Thế Tử sẽ tới, ta đã phát tiền thưởng cho người trong nhà.


Bùi Cẩm Triều lôi kéo tay tiểu tức phụ đi vào phòng, “Ngày mai sẽ có Quỳnh Lâm Yến, lúc sau sẽ có một loạt an bài, chờ qua khoảng thời gian bận rộn này, ta sẽ đưa nàng về quê nhìn xem, nếu cha mẹ không chịu chuyển đến ở cùng chúng ta, tự nhiên ta cũng sẽ không cưỡng cầu.


“Kỳ thật dọn lại đây cũng tốt, lỡ như đến lúc đó ta có thai, ít nhất nương cũng có kinh nghiệm có thể giúp ta, hơn nữa nhà chúng ta có cửa hàng, cũng không cần cha mẹ tiếp tục mệt nhọc.

” Trước kia có lẽ cảm thấy ở chung với cha mẹ chồng không được tự nhiên, nhưng từ rất lâu rồi, Đường Mẫn đã xem cha mẹ chồng như cha mẹ mình, bọn họ phi thường tốt với Đường Mẫn.

Bùi Cẩm Triều nghĩ nghĩ, đây chính là một vấn đề lớn, hơn nữa vì nguyên nhân này, phu thê Bùi thị khẳng định có thể đi theo tới kinh thành, căn bản là không thể cự tuyệt, quan hệ tới cháu của bọn họ mà.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện